Chương 15: Máu Chảy

" Gì vậy? Em mất công mang tới đây là để thầy trả lại em à?"

- tôi phì cười:" Nhưng cậu ấy nói đúng mà, em cứ lấy sở thích của trẻ con ra để dỗ thầy. Đầu óc em đúng là có vấn đề mà".

" Không có, thầy chính là rất thích đồ ăn của em. Nếu không có chúng tiết cuối thầy liền mệt rã rời"

- Đăng nhanh chóng dỗ dành.

" Nhưng bánh bao rõ ràng no lâu hơn cái bánh của em mà. Thầy vẫn nên ăn nó"

- tôi vẫn hơi tủi thân.

" Nó được mua từ lúc sáng rồi, nhìn cứng như cục đá ấy, còn lâu mới sánh bằng cái bánh kem mềm mại kia"

- Đăng không ngại chê bai cái bánh kia.

Tôi cười đẩy đẩy thầy:" Hoài sẽ buồn đấy, thầy đừng nói với bạn ấy nha. Để tí em bảo bạn ấy thầy thích ăn nóng".

" Ý thầy không phải vậy. Đừng nói gì hết, tốn tiền bạn ấy ra. Thầy cũng không cần em phải tốn tiền"

- Đăng khuyên nhủ.

" Đều là đồ của nhà em mà, em chính là muốn đút cho thầy ăn"

- tôi mỉm cười rạng rỡ như đó là chuyện tôi thích nhất.

Đăng bị nụ cười này làm cho đứng tim, thầm nói giữa người và người sao lại có khoảng cách lớn đến vậy. Thật muốn ôm nhóc này một cái.

" Suốt ngày được ăn của em, thầy cũng biết xấu hổ đó. Nếu còn muốn bón thầy ăn thì phải nghĩ ra một chuyện gì đó cho thầy làm"

- thầy véo má tôi.

Hihi điều tôi mong chờ đã đến:" Vậy có thể... mỗi lần em được điểm cao liền ngậm hai bên má em không?".

Đăng thích chí:" Không cần phải được điểm cao thầy cũng thích làm chuyện đó. Chi bằng mỗi ngày đều làm nhé".

Tôi đỏ mặt gật đầu.

Giờ cơm trưa hôm nay, lại kè kè xuất hiện Hoài, cả tôi lẫn thầy đều đau đầu. Cậu ta gắp mấy món mình lấy nhiều ra xẻ bớt cho thầy, lại lấy mấy món mìh thích ăn từ chỗ thầy. Có miếng nào ăn không ngon, lại đem vất qua. Đăng nhăn mặt:" Thầy không có thiếu thức ăn, em không ăn có thể vất đi mà".

" Chẳng phải như thế là lãng phí sao? Ở nhà bà em mà thấy em ăn thừa sẽ ăn hộ em".

" Thầy với bà em khác nhau"

- Đăng đến khô héo lời, nhưng cậu nhóc này thực ra cũng là không ai dạy, cũng thấy hơi tội, liền nói:" Thực ra bà em như thế là tiết kiệm thôi. Không nhất thiết phải ăn hết. Nếu em thực sự không ăn được có thể vất đi, lần sau không gọi món đó nữa, như thế sẽ không sao".

" Thầy dạy chả giống bà em gì cả, mà thầy có học chắc không sai được. Chắc bà em vô học đó"

- Hoài nghĩ gì nói vậy.

Cả hai chúng tôi lại nhăn mặt, thực ra tôi cũng hiểu tên nhóc này chính là nông cạn, nhưng sự nông cạn này lại đến mức vô duyên. Tôi cũng chẳng rảnh đi dạy dỗ cậu ta, liền không để ý tiếp tục ăn cơm.

Thầy Đăng đương nhiên không thể như thế, giảng giải cho đúng. Nhưng Hoài lại không thích dạy dỗ, ù ù cạc cạc cho qua.

Người đầu tiên ăn xong là Hoài, trong khi cậu ta bảo bỏ bữa là lãng phí nhưng đồ ăn của cậu ta lại còn phân nửa. Tôi đến quỳ với ông tổ này. Hoài ngồi đợi được một lúc vẫn chưa xong, bắt đầu cáu:" Sao thầy ăn chậm quá vậy?".

" Ăn chậm nhai kĩ "

- thầy lời ít ý nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!