Chương 43: Than ôi! Người sinh ra thì ta đã già

Type: neko tama

Sự kỳ lạ của bùa thuật cũng không kém gì với thuật hoạ bì, chỉ một lá bùa tình mà có thể giành lại tính mạng từ tay Diêm Vương. Ba ngày sau, Hoa Diễm Cốt mê man tỉnh lại, nàng nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn mành trướng trên đầu, phải mãi hồi lâu mới nhận thức được mình vẫn chưa chết. Nàng vạch cổ áo, chạm vào vết bầm trên ngực, cơn đau nhói tim cho nàng hay, mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó không phải cơn mơ.

Kinh Ảnh đã phản bội nàng.

Hoa Diễm Cốt không hiểu cậu ta có lý do gì để phản bội nàng. Nàng đối xử với cậu ta còn chưa đủ tốt hay sao? Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực tế thì ngay tới xương cá nàng cũng nhặt ra cho cậu ta. Nếu nói là hộ vệ, thì thực tế trước khi gặp cậu ta, lần bị thương nặng nhất của nàng là vào năm mười hai tuổi do không cẩn thận làm gãy móng tay, nhưng chút thương tích ấy sao bì lại được vết thương chí mạng trên ngực nàng?

Ăn của nàng, uống của nàng, mặc của nàng, để rồi sau đó nhẫn tâm làm đứt tâm mạch của nàng, tại sao? Bởi vì có người cho hắn đồ ăn thức uống ngon hơn sao?

"Đúng là có mắt như mù!", Hoa Diễm Cốt nói bằng giọng khinh bỉ, không biết là muốn trách Kinh Ảnh hay là trách chinh mình. Nàng hằn học xoa mặt, sau khi bình tĩnh được một chút, bèn lảo đảo bước xuống giường. Chỉ tiếc chưa đi được mấy bước đã nhũn người ngã xuống đất.

Bất chợt một người đẩy cửa lao vào, vội vàng bước tới bên nàng: "Sư muội à, tướng ngủ của muội sao lại tệ vậy chứ!".

Hàn Quang bế nàng lên giường, sau đó đắp chăn cho nàng, trông thấy đôi mắt đang trừng to của nàng, thần sai quỷ khiến thế nào cậu ta còn đưa lòng bàn tay ấm áp vuốt mắt nàng, rồi lẩm bẩm: "Bị thương cũng không nhẹ, ngay cả mắt cũng không nhắm lại được".

"Muội đã tỉnh rồi", Hoa Diễm Cốt nghiến răng nói.

Hàn Quang sững người, sau đó lộ ra vẻ mặt vui sướng khôn tả, ôm chầm Hoa Diễm Cốt vào lòng, còn dúi đầu vào vai và mái tóc nàng, cười nhỏ nói: "Bổn đại gia biết mà... người tốt không trường thọ, tai vạ truyền ngàn năm, muội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!".

"Vớ vẩn! Huynh nói chuyện dễ nghe một chút có được không!", Hoa Diễm Cốt bỗng cảm thấy mắt mình cay cay. Nàng vòng tay ôm lấy lưng Hàn Quang, vùi đầu vào vai cậu ta, yếu ớt nói: "Chính là Kinh Ảnh... chúng ta phải đề phòng hắn".

"Bổn đại gia sớm đã nhắc muội phải cẩn thận với hắn rồi mà", Hàn Quang tức tối nói: "Tên khốn đó, cứ chờ tới khi bổn đại gia bắt được hắn, nhất định sẽ róc xương hắn ra để hầm, khiến hắn muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong!".

Nhớ tới Kinh Ảnh, trong lòng Hoa Diễm Cốt lại nhói đau, tình đầu chớm nở, con tim xuyến xao, chỉ tiếc đã chọn sai đối tượng. Không sai, Hoa Diễm Cốt quả thực đã đem lòng yêu mến Kinh Ảnh, chỉ là nàng chưa từng nói ra, sau này cũng sẽ không nói ra. Thích một người đã tiếp cận nàng vì mục đích, lợi dụng nàng, thậm chí còn ra tay giết nàng mà không chút nương tình. Chuyện này nếu đem kể với bất kỳ ai thì họ cùng đều cho nàng là kẻ ngốc.

Mà nếu là Kinh Ảnh, chỉ e hắn cũng không kiềm chế nổi mà bật cười thật lớn, rồi sau đó sẽ mỉa mãi nàng là đồ ngu ngốc.

Còn sư phụ và đại sư huynh có lẽ sẽ thất vọng vô hạn về nàng.

Cho nên nàng tuyệt đối không thể nói ra.

Thôi thì cứ chôn giấu mảnh tình dại khờ ấy trong sâu thẳm đáy lòng vậy.

"Được rồi, được rồi, không nhắc tới hắn nữa." Không biết Hàn Quang cảnh giác ra điều gì hay chỉ thuần tuý nhắc tới Kinh Ảnh thì khó chịu, nên đã chủ động kết thúc câu chuyện, vừa dịu Hoa Diễm Cốt ngồi xuống, vừa nói: "Tóm lại đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này muội có đại sư huynh và sư phụ là đủ rồi. Ngoài chúng ta ra, trên đời này kẻ nào cũng có tâm địa bất chính, muội không cần phải quan tâm, cũng không được tin lời bọn họ, cũng không được ăn thứ gì của đối phương...".

Khoé môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật: "Những lời này mười năm trước huynh đã nói với muội rồi".

Hàn Quang cười bất lực nói: "Mười năm nay, muội chưa bao giờ nghe lời ta".

Hoa Diễm Cốt đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Hàn Quang đã đưa tay bịt miệng nàng lại, ra bộ nghiêm túc nói: "Ta không cần muội thề độc, ta chỉ cần trong lòng muội hiểu rằng, mỗi lần muội làm sai một việc gì đó, đại sư huynh cũng đều đứng ra giúp muội xử trí, mỗi lần muội tin lầm một ai đó, thì mái tóc của sư phụ lại bạc thêm một sợi... À! Quên mất là sư phụ bạc tóc từ khi còn trẻ, mười năm trước thì người đã trắng xoá rồi!".

Lời nói đùa không làm thay đổi bầu không khí giữa hai người. Hoa Diễm Cốt vẫn ngẩn người nhìn Hàn Quang, hai mắt nhoè đi, giọt lệ châu lăn dài trên má ngọc.

"Đây cũng không phải là lỗi của một mình muội!", Hàn Quang thấy Hoa Diễm Cốt rới nước mắt thì tay chân lóng ngóng, lời nói trở nên lộn xộn: "Phía sau mỗi nữ nhi được chiều chuộng sủng ái đều có một nam nhân yêu thương nàng ta hết mực, huống chi phía sau muội còn có những hai người. Đặc biệt là sư phụ, người không chỉ nuôi con cái, mà còn biết đùa giỡn với trẻ nhỏ!

Muội còn nhớ không, lúc chúng ta còn nhỏ, mỗi lần tới bữa ăn người đều gắp thức ăn ngon vào trong bát của mình, sau đó lại cười ha hả đổi bát cho muội...".

Chính vì vậy, dù là những tháng ngày sống trong cơ hàn, nhưng chỉ cần có Phượng Huyết Ca bên cạnh thì Hoa Diễm Cốt sẽ không bao giờ phải chịu đói.

"Đại sư huynh, đừng nói nữa", Hoa Diễm Cốt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong lòng đã hạ quyết tâm: "Chờ muội lành bệnh, huynh hãy bắt Kinh Ảnh về đây, chính tay muội sẽ trừng trị hắn".

Bất cứ ai cũng đều phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm, cho dù đó là việc làm sai trái.

Vậy nên Kinh Ảnh phải chịu trách nhiệm cho sự phản bội của hắn, hắn buộc phải chết. Còn Hoa Diễm Cốt phải chịu trách nhiệm khi đã tin lầm người, phải chính tay nàng khiến Kinh Ảnh hoá thành tro.

"Muôi hạ quyết tâm được như vậy thì tốt rồi", Hàn Quang xoa đầu nàng: "Giờ hãy nghỉ ngơi đi, tâm mạch của muội bị tổn thương nặng, hôm đó bổn đại gia suýt nữa còn tưởng muội đã chết... Ài, ta không muốn nói gì nữa, tóm lại thời gian này muội hãy nghỉ ngơi để bình tâm lại, tu tâm dưỡng tính, có cần bổn đại gia mang tới cho muội vài cuốn sách không?".

"Ai lại dùng sách để dưỡng tâm chứ?", Hoa Diễm Cốt đau khổ nhắm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!