Chương 39: Địa phủ có đường, trẫm xuống trước

Type: Phương Phương

Hoàng cung đêm nay, yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi.

Trăng mờ gió lớn đêm sát nhân. Nếu Hoa Diễm Cốt muốn ra tay với kẻ nào đó, hẳn cũng sẽ lựa chọn vào một đêm như thế này.

Nhưng lạ thay trên đường đi ngay cả một thị vệ canh gác cũng không thấy, điều này cũng tệ thật đấy. Tuy rằng đêm nay bên phủ thượng thư bày yến tiệc cầu thân, văn thần võ tướng cao cấp đều tới tham gia, nhưng cũng chưa đến nỗi ngay cả thị vệ trong hoàng cung cũng chạy tới đó góp vui đấy chứ?

Hoa Diễm Cốt thở hổn hển đứng trước cửa điện Dưỡng Tâm, nàng ghé mắt nhìn xuống chân mình, trong lòng tê tái.

Máu từ dưới khe cửa tràn ra ngoài, dính ướt giày thêu hoa của nàng.

Một luồng máu nóng xông thẳng vào đại não, trước mắt Hoa Diễm Cốt cơ hồ như đã hiện ra cảnh tượng sư phụ và đại sư huynh đơn độc chiến đấu với cả trăm tên thích khách. Dẫu đại sư huynh dũng cảm thiện chiến, nhưng thế địch đông đảo, sau khi sức cùng lực kiệt đã bị một trăm thanh kiếm cắm xuyên người treo trên tường, máu chảy cạn mà chết… Còn sư phụ vì quá nóng giận mà chất độc trong cơ thể đã nghịch chuyển vào mạch máu, khóe miệng chảy ra một hàng máu… Ai ôi… đại sư huynh ơi, sư phụ ơi!

Hoa Diễm Cốt không chút do dự rút cây roi dài dắt bên hông ra, khí phách bi phẫn tràn đầy trong tim. Nàng thầm nghĩ, cho dù một đi không trở lại, cũng phải cùng sinh cùng chết với sư phụ và đại sư huynh.

Tới khi nàng phá cửa xông vào, một luồng huyết khí thảm thê đã xông thẳng vào mặt.

Bên trong, một nam tử đứng quay lưng về phía nàng, bên hông đeo bao kiếm màu đỏ, tay giữ chiến đao, toàn thân toát ra vẻ hiếu chiến lạnh lùng, đang vung đao kết liễu người bị khống chế dưới chân.

Hoa Diễm Cốt quất roi quấn vào tay cầm đao của đối phương, rồi thét lên: "Dừng tay!".

Đối phương ngoái đầu lại, cánh tay không cầm đao cọ lên khuôn mặt dính đầy máu, sau đó mỉm cười để lộ hai chiếc răng cọp: "Chậc, sư muội, sao muội lại tới đây?".

Hoa Diễm Cốt nhìn khuôn mặt người đó, sững sờ hồi lâu.

"Đại sư huynh, không phải huynh chết rồi sao?"

"Muội có chết thì bổn đại gia cũng còn lâu mới chết!"

Hàn Quang trở tay bắt lấy chiếc roi của Hoa Diễm Cốt, kéo nàng lại gần, dặn dò: "Nay là lúc bổn đại gia được dương oai diễu võ, kẻ ngốc nghếch như muội chỉ cần đứng một bên đánh trống phất cờ là được, không cho phép tham gia!".

Dứt lời, cậu ta đúng thật đã nhặt từ dưới đất lên một chiếc trống con giắt hông đưa cho nàng.

Hoa Diễm Cốt nào ngờ ở đây cũng có trống, rốt cuộc trong thiên hạ này, cao thủ sử dụng binh khí kỳ lạ quả thực nhiều không kể xiết. Với tính cách quái gở của họa bì sư, mười người thì phải tới chín người lựa chọn những vũ khí quái dị.

Tay xách chiếc trống còn dính đầy máu, Hoa Diễm Cốt đứng ở một góc xa, bấy giờ mới có thời gian quan sát mọi chuyện đang xảy ra trước mặt. Không ngoài dự tính, đám thái giám, cung nữ kia quả nhiên là họa bì sư giả dạng, tính sơ qua thì ước chừng cũng tới trăm kẻ.

Nhưng vào lúc này, quá nửa bọn chúng đều nằm dưới đất, chết không nhắm mắt.

Là bởi vì số hình giả mai phục bọn chúng còn nhiều hơn con số này nhiều.

Những hình giả này đều là những người có thân phận họa bì sư, nhưng lại xa rời con đường họa bì. Trong số đó, ví dụ điển hình nhất chính là Hàn Quang. Ba trăm hình giả và ba trăm họa bì sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cụ thể thế nào thì chỉ cần nhìn vào cảnh tượng nhân gian và địa ngục trước mắt là sẽ rõ.

"Hồng công công" hừng hực khí thế mà lao tới, nay chỉ còn biết trơ mắt mà nhìn kẻ tinh nhuệ cuối cùng của tông môn bị giết, hai mắt không khỏi nhòe đỏ, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn nam nhân đang ngồi trên ngự tọa, tuyệt vọng gầm thét: "Phản đồ nhà ngươi sao mà xứng với liệt tổ liệt tông, không ngờ lại nuôi bao nhiêu sát thủ như vậy, còn tàn sát đệ tử tông môn của ta! Phượng Huyết Ca, ngươi chết không dễ coi đâu!".

Trên ngự tọa, Phượng Huyết Ca một tay chống đầu, còn một tay cầm nửa cuốn thư tịch, tóc trắng, mình khoác bạch y, không dính chút bụi trần, như thể giữa nhân gian và địa ngục nảy ra một cây mai trắng, cao quý thanh tao, thuần khiết tựa trăng.

So với chàng, trạng thái của Sở Tử Phục lại hoàn toàn trái ngược.

Chỉ thấy vị Tiểu hoàng thượng này tay cầm thanh bảo kiếm Thủy Long Ngâm đứng trước mặt Phượng Huyết Ca, quật cường ngẩng mặt nhìn lên. Nhưng cái tư thái ngước mắt lên mà nhìn này cũng đủ khiến Tiểu hoàng thượng kia cảm thấy mình bị sỉ nhục, đâu lại có chuyện vua một nước phải ngẩng mặt lên nhìn bề tôi của mình như thế này chứ?

"Ngươi đã sớm biết trẫm sẽ hạ thủ trong đêm nay?", Sở Tử Phục lạnh lùng hỏi.

Phượng Huyết Ca uể oải tựa mình trên ngự tọa, nhắm hờ hai mắt, thậm chí còn không buồn liếc nhìn Tiểu hoàng thượng một cái, chỉ lạnh nhạt cười mà nói: "Chuyện này thật thiệt thòi cho Hồng công công quá".

Cảm nhận được ánh mắt đầy sự khinh miệt và sát ý của Sở Tử Phục, "Hồng công công" vội biện giải: "Không phải nô tài? Không phải nô tài!".

Nét mặt của Sở Tử Phục trầm như nước, hắn từ từ ngoảnh mặt sang nhìn chằm chằm Phượng Huyết Ca, nói rành rọt từng chữ: "Trẫm biết hôm nay nhất định phải chết, nhưng trẫm muốn chết cho rõ ràng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!