Chương 30: Nụ hôn đầu

Type: Phương Phương

"Rượu ngon mới cất một vò

Đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia.

Tối nay tuyết xuống bất kỳ

Uống chơi đã vậy chén thì có đâu."(*)

(*) Đây là bài thơ Vấn lưu thập cửu của Bạch Cư Dị đời Đường.

Hoa Diễm Cốt ườn người trên mặt bàn, đầu ngón tay ngoắc lấy bình rượu khảm vàng nhỏ, đung đưa trước mặt Kinh Ảnh.

Thiếu niên hắc y đang đứng trước cửa lẳng lặng phủi tuyết rơi trên đầu, chau mày nói: "Uống nhiều rượu như vậy… còn ra ngoài sao?".

"Bên ngoài lạnh quá, uống chút rượu cho ấm người", Hoa Diễm Cốt một tay chống cằm, cười khì khì, hơi thở kéo dài nồng mùi rượu, giọng nói lười nhác như thể một người đang say trong men rượu Đỗ Khang(*), quăng sợi dây đỏ quấn quanh hũ rượu về phía Kinh Ảnh.

(*) Đỗ Khang: tương truyền là người đầu tiên phát hiện ra cách ủ rượu.

Kinh Ảnh đón lấy hũ rượu, nghĩ ngợi một hồi, rồi ngửa cổ lên uống cạn, sau đó ném hũ rượu ngược trở lại.

Hoa Diễm Cốt nhận lại hũ rượu, dốc miệng hũ xuống lòng bàn tay, sau đó mếu máo nói: "Sao ngươi không chừa lại một ngụm cho ta…".

"Về rồi uống sau."

Kinh Ảnh vừa nói vừa bước tới bên tủ, moi ra một bộ y phục phi ngư rồi mặc luôn lên người. Lúc trước cậu ta bị Hàn Quang bắt đi làm trâu ngựa, bộ y phục phi ngư và thanh Tú xuân đao này là được phát cho khi ấy.

"Sao phải thay y phục?", Hoa Diễm Cốt lấy làm lạ hỏi.

"Vì an toàn", Kinh Ảnh "Keng" một tiếng thu kiếm vào trong bao, điềm tĩnh quay đầu sang nói với Hoa Diễm Cốt: "Ta phát hiện, chỉ cần mặc bộ y phục này vào thì những tử đệ phú gia hay những công tử chơi bời sẽ phải tránh xa ba thước, ngay cả xe ngựa cản đường cũng phải tự động nhường bước. Người muốn dạo phố, dẫn theo ta là thích hợp quá rồi".

Hoa Diễm Cốt hơi bĩu môi: "Hóa ra Cẩm y vệ còn có tác dụng này… tuyệt lắm, sau này ngươi hãy biết sớ dâng lên Hàn Quang, để huynh ấy thăng chức cho ngươi. Khụ khụ, có điều nơi ta muốn đến chỉ e không có tử đệ phú quý, cũng chẳng có công tử chơi bời…".

Kinh Ảnh ngẩn người: "Người muốn đi đâu?".

"Ta muốn ra chợ."

Kinh Ảnh lập tức cởi bỏ phi ngư phục, quẳng sang một bên, sau đó lục tủ, lượm ra một bộ y phục màu vàng của người quản chợ.

Ở nơi đóng quân của Chỉ huy Cẩm y vệ, nếu thảnh thơi không có việc, Hàn Quang sẽ phái cậu ta đi làm quản chợ: quản lý khu chợ, kiêm quản lý chuyện thuế má của dân.

"Sao lại phải thay đồ nữa?", Hoa Diễm Cốt nghi hoặc hỏi.

"Đỡ tiền", Kinh Ảnh lẳng lặng thắt dây đai, bình thản nhìn nàng: "Ta phát hiện, chỉ cần ta mặc bộ y phục này vào, thì cái đám chủ quầy bày bán hàng trên đất trông thấy ta từ xa sẽ phải co giò mà chạy… Chỉ cần đuổi được bọn chúng, muốn ăn gì cũng không phải trả tiền. Ta rất khoái kiểu đi chợ này".

"Đó đâu phải là đi chợ", Hoa Diễm Cốt lau mồ hôi: "Ngươi hãy thay lại đồ đi, ta không không muốn đi dạo phố cùng quản chợ, đây rõ ràng là hành vi đón gió thổi từ phương xa mười dặm".

"Ừm…", Kinh Ảnh lại chậm rãi thay bộ đồ hắc y" "Muốn mua thứ gì? Nếu người ngại lạnh, ta có thể ra ngoài mua về cho người… Gần đây ta đã được ban bổng lộc rồi, có thể mua rất nhiều thứ".

"Ta muốn mua một con mèo."

Kinh Ảnh chưa hiểu ra ẩn ý trong lời nói của nàng, bộ mặt ngập vẻ mong chờ.

"Trời mỗi lúc một lạnh, ta muốn mua một con mèo về để sưởi ấm giường."

Kinh Ảnh bất chợt ngoái đầu lại, đôi mắt sáng rực như được tuyết gột rửa, cậu ta chau mày, trầm giọng hỏi: "Giống mèo thế nào?".

"Phải mập, lông phải dày, như vậy khi ôm mới dễ chịu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!