Chương 28: Kẻ đa tình thường phải ôm mối hận

Type: Phương Phương

Tạ Thư Hiền những ngày này rất bận rộn. Ngoài bận việc công, còn bận cả việc tư, ngoài giải quyết công vụ, còn phải phái người đi cứu các mẫu thân nuôi của Yên Chi.

Thế nên đã nhiều ngày qua chàng ta không chợp mắt, khoác áo trở dậy, đêm khuya gục ngay trên bàn, ngọn đèn leo lét, rọi sáng một thân bạch y và mi mày nhíu chặt. Ngay cả khi Yên Chi xuất hiện sau lưng, chàng ta cũng không hay biết, còn Yên Chi lại nhận thấy, lẫn trong mái tóc của chàng ta đã có những sợi bạc.

"Tạ công tử", giọng nói êm ru của Yên Chi khẽ cất, như thể dây đàn gảy lên, rung động trong lòng lương nhân.

Tạ Thư Hiền ngước lên, thấy nàng mang ấm trà sứ xanh trong tay đến trước mặt, mắt rũ xuống, ngập ngừng như có điều muốn nói.

"Cảm ơn", Tạ Thư Hiền nhận lấy thì uống ngay, canh sâm ấm nóng trôi xuống bụng. Cơ thể cứng đờ vì ngồi lâu bỗng chốc như linh hoạt hẳn lên. Chàng ta đặt ấm trà xuống, mỉm cười với Yên Chi, rồi hỏi: "Tìm ta có việc sao?".

Yên Chi do dự một hồi, trông thấy nụ cười ôn tồn cùng những sợi tóc bạc bên mai của chàng ta, lòng chua xót, hạ quyết tâm.

Yên Chi quỳ xuống trước mặt Tạ Thư Hiền, trâm cài trên tóc đung đưa, phát ra thanh âm lanh lảnh, váy đỏ trải xòe từng tầng từng lớp, như đóa mẫu đơn nở rộ. Nàng ta hai tay chắp trước trán, hành đại lễ với Tạ Thư Hiền.

"Yên Chi!"

Tạ Thư Hiền kinh ngạc, không kịp nghĩ ngợi đã liền khuỵu một chân xuống trước mặt Yên Chi, hai tay đỡ lấy bờ vai yếu mềm của nàng ta.

"Tạ công tử đã bỏ công sức cứu các mẫu thân của Yên Chi… Yên Chi không biết lấy gì để báo đáp…", Yên Chi để chàng ta ôm đỡ dậy, ngập ngừng một hồi, lại ngẩng đầu lên nói: "Công tử, người còn cần nô gia nữa không?".

Tạ Thư Hiền ngây người, sau đó, sắc đỏ khẽ nhuộm lên má chàng ta. Chàng ta ngây ngẩn nhìn Yên Chi, như thể đang nhìn vào mộng tưởng cao ngất trong cuộc đời này, thậm chí còn không dám thở mạnh. Chàng ta đỡ tay Yên Chi, cũng bởi quá vui sướng mà không kiểm soát được sức lực, cánh tay mỗi lúc một siết chặt, như thể chiếc lồng phải lòng chú chim ưa bay lượn, không kìm nén được cảm xúc mà muốn nhốt chặt chú chim ấy ở trong cơ thể mình.

"Nàng… nàng đã đồng ý rồi sao?", Tạ Thư Hiền nhìn nàng ta say đắm, khóe môi không khỏi nhếch lên nụ cười, cẩn trọng hỏi.

Yên Chi nhìn chàng ta, thần sắc phức tạp, bờ môi mấp máy mãi rồi mới cất lời.

"Tạ công tử, nô gia chỉ muốn báo đáp người…", nàng ta gượng cười nói: "Nếu người thiếu tiền, nô gia sẽ tặng người hòm bảo vật và vạn quan tiền, nếu người muốn kết giao với đại quan quý nhân, nô gia cũng có thể dẫn mối giúp người… Có điều, hẳn công tử không phải người như vậy. Cho nên, ngoài bản thân nô gia, nô gia thực không còn biết còn có thể tặng cho công tử thứ gì… Nhưng cho dù là vậy thì vẫn thiệt thòi cho người. Tạ công tử, nô gia biết công tử muốn thứ gì… song đó lại là thứ nô gia không có.

Nô gia mang phận bèo trôi, cả đời lênh đênh chìm nổi, từ lâu đã không còn nhớ… làm thế nào để yêu thương một người…".

Phận bèo trôi, cả đời lênh đênh chìm nổi.

Chỉ vẻn vẹn vài chữ thốt ra từ miệng nàng ta, nhưng lại chứa đựng biết bao nỗi niềm cay đắng.

Tạ Thư Hiền không khỏi xót xa, ôm nàng ta vào lòng.

Chàng ta ôm siết thật chặt, cứ như muốn hút hết những khổ đau của nàng ta.

"Không vội", chàng ta nói: "Chúng ta còn nhiều thời gian".

"Người không cảm thấy thiệt thòi hay sao?", Yên Chi tựa trước ngực chàng ta, mắt mày vẫn mang vẻ do dự không thể xua tan. Yên hoa dễ lạnh, thân thể nàng ta biết bao người đã từng ôm vào lòng chỉ có điều đêm tới, ngày lại bỏ đi. Bởi vậy mà càng cảm thấy ấm áp, nàng ta lại càng cảm thấy lo sợ, sợ rằng nếu dễ dàng chấp nhận một người, để người đó lấp đầy trái tim nhỏ bé của mình, đến khi người ấy phủi áo ra đi, lòng nàng ta sẽ càng trở nên trống vắng.

"Nàng mới là người phải chịu thiệt thòi", Tạ Thư Hiền ôm nàng ta thật chặt, cười nói: "Người như ta, lúc bận rộn còn quên ăn cơm, mỗi sáng thức dậy đều không tìm thấy y phục cần mặc, lúc mua đồ cũng không biết mặc cả ngã giá, vàng ngọc cũng vì đó mà cạn dần. Mong Yên Chi cô nương không chê bai, đồng ý gả cho tại hạ, để nửa đời còn lại không đến nỗi chết vì đói rét".

Yên Chi phì cười.

"Đã bao ngày rồi, cuối cùng nàng cũng cười", Tạ Thư Hiền thở phào, ôn tồn nhìn Yên Chi, ngón tay chai sạn vuốt lên gò má nàng ta: "Từ hôm nay trở đi, nàng phải cười thật nhiều… quên đi cách yêu thương một người cũng không sao, thời gian của chúng ta còn dài, sẽ có ngày ta dạy lại cho nàng cách yêu…".

Tiếng kèn dạo khắp.

Nến tân hôn, cả đêm cất khúc gió xuân.

Hỷ tự trước cửa, Tạ phủ dạo khúc nhạc mới.

Ngàn khách say hương rượu, khắp phủ ngập sắc phấn hồng.

Mãi tới khi ánh trăng treo cao, nằm gối đầu trên cánh tay Tạ Thư Hiền, Yên Chi vẫn cảm thấy không thực cho lắm. Chỉ lo khi mở mắt, lại phát hiện chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp thật dài. Lúc tỉnh mộng, nàng ta vẫn nằm trên chiếc giường của Vạn Hoa lâu, vẫn sống những ngày tháng hoang đường, đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, môi hồng vạn kẻ nếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!