Chương 27: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

Type: neko tama

Mười sau tuổi danh chấn thiên hạ, ba mươi hai tuổi nắm quyền thiên hạ, thế nhân nhắc tới Phượng Huyết Ca thì sẽ nhớ ngay khối ngọc ti bị chàng đùa giỡn trên đầu ngón tay.

"Không ngờ người như ngươi mà cũng tới dạ yến rõ ràng là một cạm bẫy này", Vân Tà ngước đầu nhìn về phía cửa sổ, nhếch môi cười.

Mười sáu tuổi tóc trắng như tuyết, ba mươi hai tuổi nụ cười sáng trong. Phượng Huyết Ca đứng trước cửa sổ, nở nụ cười ngàn năm không đổi với Hoa Diễm Cốt đang trong vòng tay của Vân Tà, cơ thể toát ra hương hoa như thể thần tiên dưới trăng.

Tuế nguyệt khiến lông mi chàng nhuộm thành màu bạc nhàn nhạt. Chàng nhìn Vân Tà, nở nụ cười trong lành như ánh trăng: "Có thể thả ái đồ của ta ra rồi chứ?".

Hoa Diễm Cốt toan muốn sà vào lòng chàng, song lại bị Vân Tà nhanh mắt nhanh tay tóm lại.

"Sư đồ tình cảm sâu nặng, thật khiến ta cảm động", Vân Tà bật cười, với tay về phía bàn bát tiên trước mặt. Trên bàn trống không, chỉ có một chén bạch ngọc cô độc nằm ở đó: "Uống ly rượu độc này rồi ta sẽ trả nàng lại cho ngươi".

Vân Tà hất cằm Hoa Diễm Cốt lại, cười mà nói với Phượng Huyết Ca: "Chằng hay Quốc sư có dám hay không..."

Hắn vừa dứt lời, Phượng Huyết Ca đã nâng ly rượu lên uống cạn.

"Hà hà, rượu ngon!", chàng mỉm cười, rồi đặt chén bạch ngọc trở lại trên mặt bàn chắng khác gì ung dung hạ một quân cờ trắng, sau đó ngồi chờ đối phương hạ quân cờ đen.

Cặp mắt Vân Tà hừng hực nhìn chàng rất lâu, đột nhiên vung thanh bán nguyệt đao, hòng lấy thủ cấp của chàng.

Phượng Huyết Ca nở nụ cười tiêu diêu, sau đó rút trâm gỗ mun trên đầu, làn tóc trắng rũ xuống như dải ngân hà tuột chín tầng mây.

Rồi chàng vung tay lên quăng bỏ cây trâm.

Cây trâm bỗng hoá thành một vệt sáng lao về phía Vân Tà.

Vân Tà chuyển sang thế phòng thủ, chắn thanh đao bán nguyệt trước người. Không ngờ cây trâm va vào đao, như lửa gặp giấy, thiêu đốt thành lỗ thủng, uy lực không hề giảm sút đâm thắng lên vai phải của hắn.

Vân Tà khẽ rên một tiếng, ngã cả người ra ngoài cửa sổ, lăn vài vòng dưới đất mới khó khăn bò dậy. Ngước nhìn lên lầu, hắn phun ra một ngụm máu tươi, rồi điên cuồng xoay người bỏ chạy.

Hoa Diễm Cốt cũng không có tâm trạng để đánh chó ngã nước.

"Sư phụ!", Hoa Diễm Cốt sà vào lòng Phượng Huyết Ca, vội vã nói.

"Có chuyện gì? Muốn hút độc cho sư phụ hay sao?", Phượng Huyết Ca vừa vận công ép độc ra ngoài, vừa cười nói.

Hoa Diễm Cốt khẽ bĩu môi: "Sư phụ, người nghiêm túc một chút đi".

"Được, nói chuyện nghiêm túc đây", Phượng Huyết Ca nói: "Lễ vật đâu?".

Hoa Diễm Cốt ngây người: "Lễ vật gì?".

"Nghịch đồ! Con chỉ nhớ tặng chuối cho Hàn Quang mà quên tặng lễ vật cho sư phụ?", Phượng Huyết Ca bỗng mở trừng mắt, bộ dáng như thể sắp bị độc dược phát tác mà chết, nhìn Hoa Diễm Cốt: "Sao lại phân biệt đối xử như vậy... cứ hễ đau lòng thì kinh mạch của sư phụ sẽ nghịch chuyển, độc khí chạy vào tim, thân vong xuống cửu tuyền, quỷ khóc mười dặm...".

Hoa Diễm Cốt nhanh tay rút cây trâm ngọc trên đầu xuống, hai tay dâng tới trước mặt Phượng Huyết Ca, nhăn mặt nói: "Sư phụ! Lễ vật đây, lễ vật đây".

Phượng Huyết Ca cười ha hả, ánh mắt di chuyển từ trâm ngọc sang mái tóc đen của nàng.

Mười sáu năm trước, chàng bế nàng trong lòng, chải tóc cho nàng. Ngắm nhìn mái tóc ngắn mềm mại ngày càng dài hơn, đen hơn theo năm tháng trong bàn tay. Thoáng chốc, a đầu tóc hoe năm nào đã trở thành một thiếu nữ có dung mạo như hoa.

"Lại đây, búi tóc cho vi sư", Phượng Huyết Ca từ từ nhắm mắt lại.

Đôi tay nhỏ thay cho lược ngà, cẩn thận chải chuốt mái tóc cho chàng.

Mười sáu năm sau, nàng tựa sau lưng chải tóc cho chàng, tóc trắng trong tay sáng ngời như một vầng trăng, vẫn như năm nào... Đúng vậy, năm tháng trôi đi, nàng đã lớn, nhưng chàng vẫn không hề thay đổi.

"Tiểu Diễm Cốt", chàng than thở: "May mà con không sao".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!