Type: neko tama
Lúc vừa lên kiệu, Hoa Diễm Cốt vẫn chưa cảm thấy điều gì khác thường, chiếc kiệu rất sạch sẽ, rèm kiệu toát ra mùi hương, giống như đôi bàn tay mềm mại vuốt ve má nàng, nhẹ nhàng nắn huyệt thái dương của nàng.
Đến khi Hoa Diễm Cốt mơ màng buồn ngủ, mới phát hiện ra đầu ngón tay ấy giấu ngòi ong vàng.
Nàng chợt mở trừng mắt, song lại phát hiện tứ chi như bị tảng đá lớn đè phải, không thể cử động. Song đáng sợ nhất chính là nội lực trong kinh mạch chảy ngược, hết sưc bấn loạn, khiến nàng cảm thấy hô hấp đau đớn như có lửa thiêu trong lồng ngực.
Kiệu dừng lại. Một nam nhân vén rèm lên.
Hoa Diễm Cốt nhìn gã, lát sau mới nhận ra bộ mặt này.
"Lại là ngươi", nàng chau mày nói.
"Hà hà, chính là lão tử", gã ta toét miệng cười. Gã nam nhân chính là tên buôn người mà đêm Thất tịch ngày trước đã giở thủ đoạn bỉ ổi đã bắt cóc nàng và Yên Chi. Gã thò tay siết lấy cằm Hoa Diễm Cốt, cười nham hiểm nói: "Ca ca ngươi phá chuyện làm ăn của ta, còn giết chết huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ làm nhục muội muội của hắn, ha ha ha!".
Ai chuyên nghề kẻ đấy, tên buôn người này vào Nam ra Bắc, chuyên nghề bắt cóc buôn bán nữ nhân, không biết đã lừa gạt bao nhiêu người. Lần này lại làm vẻ vang thêm chiến tích.
Một người là hoạ bì sư, một người là hoa khôi kinh thành, bị hắn ta dắt theo đi vào trong tửu lâu phía trước.
Bên tai vẳng tiếng cụng chén, tơ trúc dây đàn. Cánh mũi ngào ngạt hương rượu, mồ hôi thoáng hương đẫm nhoà. Trước mắt là nhưng nam nữ đang lả lơi cướng khúc "Ngày nay có rượu, ngày nay uống, sầu muộn ngày sau tạm gạt đi".
Nơi này là hắc lâu – nơi tụ tập của nhưng kẻ chuyên lừa gạt, chém giết và bắt cóc trên giang hồ. Lâu chủ là Hắc lão đại, nhân vật tàn nhẫn khét tiếng trong hắc đạo. Hoa Diễm Cốt và Yên Chi vừa bước vào cửa lớn, lão liền ngước cái đầu trọc lên nhìn, cặp mắt hiểm độc dò xét hai người, sau đó cười để lộ ra hàm răng vàng khè, bảo với nam nhân bên cạnh: "Huynh đệ, đều là tuyệt sắc cả đấy, đệ hãy chọn lấy một người, coi như lễ vật gặp mắt ca ca tặng đệ".
Hoa Diễm Cốt nhìn về phía người đó, bỗng chốc lửa bốc cao ba trượng.
Ánh đèn lập loè trên mặt nạ hắn, gió thoảng lay động cổ áo lông thú màu đen của hắn.
Giữa không gian phù hoa mê ly, lưng dựa gối, Vân Tà giơ cao ly rượu về phía nàng, nhếch lên điệu cười gian tà.
"Vậy ta cũng không khách khí", hắn uống cạn mỹ tửu trong chén, sau đó uể oải đứng dậy, bước tới trước mặt Hoa Diễm Cốt, bế xốc nàng lên.
Tiếng hò reo bất chợt vang lên, Hoa Diễm Cốt mềm nhũn không còn sức lực nằm trong lòng hắn, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?".
Vân Tà từng bước lên lầu, nghe được lời này thì khẽ mỉm cười, cúi người cắn vào tai nàng nói: "Muốn để nàng xem một màn kịch hay".
Đưa mắt dõi theo hai người rời đi, Hắc lão đại bấy giờ mới thu lại ánh nhìn.
Lão vỗ tay.
Lập tức một bầy nữ tử trẻ tuổi bị lùa vào giữa vũ đài, ngước nhìn thì béo gầy đều cóm đủ kiểu tư thái, đóng mắt xuống thì thấy gót sen di chuyển, ai cũng bó đôi chân nhỏ.
"Cái tuyệt của nữ nhân là ở đôi chân nhỏ", Hắc lão đại tóm lấy bàn chân nhỏ của nữ tử đang ôm trong lòng, đùa bỡ: "Đã quen ngắm những nữ nhân có đôi chân nhỏ, quay lại nhìn những nữ tử chân to thì cảm thấy thô tục khó coi, chẳng khác gì nam nhân... Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau tiếp rượu, nhớ lấy, chỉ được dùng chân! Để các chư vị ngồi đây đều biết được ưu điểm của đôi chân nhỏ".
Đám nữ tử lập tức ngoan ngoãn cúi người, sau đó thì rời đi, chỉ còn lại Yên Chi đứng giữa vũ đài.
Một nữ tử eo thon ngồi trên án, giơ cao gót sen ba tấc kẹp lấy ly rượu đồng thau trên bàn, lắc lư đưa đến cho nam tử mặt đầy sẹo ngồi ở sau án. Gót sen khẽ đong đưa, yếu ớt như thể đoá sen trong đầm nước, mỹ tửu hơi tràn ra kia, tựa như giọt nước rơi trên cánh sen.
Tên mặt sẹo chỉ quan sát đối phương, nhưng lại không chịu nhận lấy ly rượu.
Nữ tử có dung mạo phơi phới như nắng sớm mùa xuân kia, sắc mặt cũng dần trắng bệch. Nàng ta khổ sở nâng ly rượu, mà rượu tràn ra ngày một nhiều, nàng ta dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn tên mặt sẹo, khẽ mở miệng xinh, từ răng ngọc thoát ra lời nói dịu dàng: "Cầu xin ngài... xin hãy uống một ngụm... chỉ một ngụm thôi...".
Tên mặt sẹo mỉm cười, đưa tay ra như muốn nhận rượu từ bàn chân của nữ tử.
Nữ tử kia mừng đến rơi lệ, chân ngọc tê rần khẽ buông.
Ngay sau đó, tên mặt sẹo lại cười mà thu tay lại.
Chén rượu rớt xuống đất, phát ra âm thanh nằng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!