Chương 24: Mai thời trả tuyết một vài thoáng hương

Type: Phương Phương

Tạ Thư Hiền sinh ra trong dòng dõi thư hương môn đệ(*), vốn đã đang khoa thi cử, nhưng chẳng may gặp buổi chiến loạn liên miên ba tháng, chiến sự Nam Man (*) nổ ra, nên buộc phải gác bút tòng quân.

( *) Thư hương môn đệ: chỉ gia tộc có truyền thống học hành.

(*) Nam Man: chỉ những bộ tộc thường gây chiến loạn ở phương Nam, Trung Quốc.

Bàn tay nhuốm đầy hương mực giữ thanh bảo kiếm, đôi mắt sáng trong như ngọc ngập sắc máu. Chàng ta thay chủ tướng lâm trận tháo chạy trấn giữ Vân Thành hai mươi ngày, nếu không có chàng ta, sẽ không có đại thắng Nam Man tháng Tám.

Nhưng khi tin thắng trận được báo về, người lĩnh đại công lại là tên chủ tướng nhát gan vô dụng kia.

Phụ thân của tên chủ tướng ấy là Binh bộ thị lang Triệu Khuếch, ông ta cố tình hẹn Tạ Thư Hiền đến lễ hội chọn mỹ nhân, trước hết là để ra sức trách cứ chàng ta không nên tự ý thay chủ tướng, sau đó, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, sai người dâng lên chàng ta ngàn lượng bạc trắng.

Ngân lượng bày trên mâm ngọc, ánh bạc trắng ngần rọi lên gương mặt ghê tởm của Triệu Khuyếch.

Vào sinh ra tử, máu nhuộm sơn hà, cuối cùng chẳng qua chỉ làm lợi cho hạng người này.

Giờ khắc ấy, nhiệt huyết trong người Tạ Thư Hiền bỗng chốc nguội lạnh.

Mãi tới khi một thanh âm át đi tiếng huyên náo của đám đông, vang lên trong lễ hội chọn mỹ nhân, song lại mang tới nhiều hơn những tiếng cười nhạo.

"Bốn lượng!"

Tạ Thư Hiền ngước đầu nhìn nữ tử đang đứng trên đài cao.

Nàng ta mang vẻ đẹp cô độc, như thể hoa mai nở trái mùa.

"Chẳng muốn giành xuân, cỏ hoa ganh sắc. Tan nát thành bùn rồi hóa bụi, mà hương vẫn như xưa." (*)

(*) Trích trong bài từ Bốc toàn tử

-Mai của tác giả Lục Du thời Nam Tống.

Ngắm dung nhan sầu muộn như nhìn thấu nhân thế của nàng ta, Tạ Thư Hiền bất chợt nảy sinh nỗi đồng cảm, đến khi định thần lại, người đã ở trên đài cao, dang rộng tấm áo bào lông cáo tựa như tuyết trắng tung bay, nhẹ nhàng choàng lên vai nàng.

Chàng ta mỉm cười nói với nàng: "Tiểu tướng là Tạ Thư Hiền, chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái".

Ngàn lượng bạc bẩn, cuối cùng đã được chàng ta chất hết cả dưới chân Yên Chi, trở thành đá lót đường đẹp mắt cho nàng ta.

Chàng ta dịu dàng dìu tay Yên Chi, bế nàng ta lên thật cao. Chẳng ngờ về sau lại bị kẻ xấu hạ độc thủ.

Triệu Khuyếch gian trá xảo quyệt, con trai lão là thứ bất tài vô dụng.

Hắn cướp công lao cái thế của Tạ Thư Hiền, nhưng lại cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Hắn còn cảm thấy, Tạ Thư Hiền kia bỗng dưng vô cớ được nhận nhiều tiền như vậy từ nhà hắn, khiến hắn không nuốt nổi mối hận này. Vậy là hắn lấy danh nghĩa chủ tướng, hẹn chàng ta ra ngoài thành đua ngựa, trên đường đua, còn giả bộ bất cẩn quất roi vào mặt Tạ Thư Hiền, khiến chàng ta rơi xuống ngựa.

Đáng thương thay, Tạ Thư Hiền là một viên nho tướng, sau khi ngã ngựa, đã không thể mở mắt ra được nữa.

Đại thiếu gia của Triệu gia còn thấy chưa đủ, không những không vờ thu lượm thi thể, còn sai người mang chàng ta vào kỹ viện. Hắn nghĩ bụng, lúc còn sống ngươi giữ thân trong sạch, ta muốn thấy lúc chết ngươi dơ dáy thế nào, bổn thiếu gia ta tống ngươi vào trong kỹ viện, rồi sau sẽ cho người hồi báo rằng, ngươi cơm rượu no say xong thì chết trên người kỹ nữ thanh lâu.

Yên Chi không biết ân oán giữa họ. Nhưng nàng ta vẫn giữ thi thể nguội lạnh của Tạ Thư Hiền lại.

Không vì lý do nào khác, mà bởi ngày hôm đó Tạ Thư Hiền bỏ số tiền lớn ra để mua nàng ta, nhưng ngay tới một ngón tay của nàng ta cũng chưa động đến.

Nàng ta nợ Tạ Thư Hiền một đêm.

Đêm hôm ấy, Yên Chi khoác trên người hồng y như tân nương, lặng lẽ quỳ bên thi thể của Tạ Thư Hiền, nàng ta xắn tay áo, vớt khăn mặt trong thau bạc lên, vắt khô, rồi cẩn thận lau đi vết máu và bùn đất trên khuôn mặt chàng ta.

Hai tên gia đinh bên cạnh là người mà công tử Triệu gia sai ở lại để giám sát Yên Chi, đề phòng nàng ta nhận tiền mà không hành sự. Khi trời còn sớm bọn chúng vẫn ổn, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống thì hai tên này đã đứng ngồi không yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!