Chương 21: Đại sư huynh gặp nữ nhân xấu xí

Type: Kayumin

Hàn Quang xuất đao nào biết nể tình, cứ như nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn chảy ra biển lớn, ra thế tấn công, xuất đao không rút lại.

Đối mặt với sự hống hách của Hàn Quang, Kinh Ảnh chẳng hề rút kiếm khỏi bao, ra thế phòng thủ, chỉ chắn bao kiếm trước thanh chiến đao của Hàn Quang, tựa như ánh trăng dưới giếng, dẫu có rút đao chém nước cũng chẳng thể nào chém phăng đi được vầng trăng kia.

"Đại sư huynh! Huynh đang làm gì vậy?" Hoa Diễm Cốt hét lên với Hàn Quang.

Hàn Quang không chút mảy may, vẫn ra sức ép thanh đao trên bao kiếm của Kinh Ảnh, chà xát làm tóe ra tia lửa.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Cậu ta lạnh lùng nhìn Kinh Ảnh.

Kinh Ảnh nhìn cậu ta, trầm mặc không nói.

"Cậu ta là tử sỹ của muội!" Không ngờ Hoa Diễm Cốt lại trả lời thay cho Kinh Ảnh.

"Hả? Tử sỹ?" Ánh mắt của Hàn Quang càng trở nên lạnh lùng đáng sợ, trông giống như một pho ác thần rừng rực thiêu trong biển lửa, cười lạnh nói: "Tử sỹ đâu có mùi vị như thế này! Sức mạnh này… ánh mắt này… ngươi rõ ràng là…"

Kinh Ảnh bình thản nhìn Hàn Quang, tay phải dần ấn lên chuôi kiếm.

"Đủ rồi đấy!"

Đúng lúc này, một chiếc roi đỏ từ trên trời giáng xuống, quật vào giữa hai người, cả hai cùng ngước mắt nhìn, thì thấy Hoa Diễm Cốt đang cầm trên tay cây roi dài, chau mày nói: "Không có tội thì không được phạt, đại sư huynh, huynh không thể vô cớ giết chết tử sỹ ngay trước mặt muội."

Nghe vậy, trên khuôn mặt của Kinh Ảnh thoáng qua một nụ cười, đoạn thân kiếm trắng như tuyết mới vừa hơi rút ra lại bị cậu ta ấn trở vào trong bao.

"Nuôi giặc trong nhà!" Hàn Quang chỉ mũi kiếm về phía Kinh Ảnh, cười lạnh mà bảo Hoa Diễm Cốt: "Hôm nay nếu bổn đại gia không giết hắn, sớm muộn cũng có ngày muội bị hắn đẩy vào chỗ chết!"

"Muội chẳng phải còn có huynh hay sao!" Hoa Diễm Cốt buột miệng nói, luồn một tay vào trong ống tay áo của Hàn Quang, rồi điềm nhiên móc vào ngón tay cậu ta.

Hàn Quang ngây người.

Gang thép bách luyện cũng thua ngón tay mềm.

Từ xưa tới nay, tơ hồng giấu ngón tay, thường khơi dậy nơi yếu mềm nhất trong trái tim con người.

Dẫu cậu ta sát phạt quyết đoán, máu nhuộm sa trường, cũng không vượt qua nổi cử chỉ níu ngón út của nàng.

"Phải, muội còn có ta." Hàn Quang nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, mãi lâu sau mới mỉm cười bất đắc dĩ, nói: "Nếu có ngày như vậy, bổn đại gia sao mà nhẫn tâm cho được…"

Hàn Quang than thở, rồi giữ chặt ngón út của Hoa Diễm Cốt, liếc nhìn Kinh Ảnh bằng ánh mắt căm hơn. Sau đó bảo nàng: "Đi thôi, đi gặp vị khách lần này của muội."

Thái độ của Hàn Quang cực kỳ cứng rắn, Hoa Diễm Cốt không giấu nổi lòng mình, đành ngoảnh đầu lại mỉm cười tạ lỗi với Kinh Ảnh.

"Hai người lần đầu gặp mặt, theo lý mà nói, đại sư huynh không nên có thành kiến sâu sắc như vậy với người." Hoa Diễm Cốt bất lực nói: "Song ngươi cứ yên tâm, ngươi không có lỗi lầm gì cả. Ta sẽ thử thuyết phục huynh ấy."

"Không sao." Kinh Ảnh đứng trước cửa quán trọ, bóng hình lẻ loi như con nhạn đơn côi, đứng ở nơi xa theo dõi nàng, khẽ cười nói: "Chỉ cần ngươi tin ta là đủ rồi."

Hàn Quang đưa chân đá cửa, cánh cửa lớn của quán trọ đánh "rầm" một tiếng đóng lại, khóa Kinh Ảnh và nụ cười của cậu ta ở bên ngoài.

"Cái gì thế này…" Hàn Quang quay đầu lại, vẻ mặt không lấy gì làm thiện cảm, vừa hay cùng Yên Chi bốn mắt chạm nhau.

Yên Chi sớm đã nhận ra người tới chính là Hàn Quang

- Chỉ huy sứ Cẩm y vệ đại danh lẫy lừng chốn kinh thành, ngoại hiệu Hung khí nhân gian. Tuy tướng mạo cũng oai vệ thật đấy, song khi nghĩ đến những lời đồn đại đáng sợ về cậu ta, Yên Chi lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, hận một nỗi không thể hét lên, quay người bỏ trốn dưới gầm bàn, sấn sổ vào chỗ của ông chủ và bà chủ quán trọ…

"Keng" một tiếng.

Thanh chiến đao trong tay Hàn Quang rớt xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!