Type: neko tama
Hộp gỗ đàn hương chạm ba nhành mai tinh xảo được Hoa Diễm Cốt nhẹ nhàng lấy đến trước mặt Yên Chi.
Một hộp là tiếu gia bích ngọc(*), một hộp là đại gia khuê tú, còn hộp cuối cùng thì dung mạo đoan trang diễm lệ, đầu mày ngầm toát ra khí chất thanh cao, tựa như đoá mai trắng đội sương tuyết nở đầu cành.
(*) là để chỉ nữ tử trẻ đẹp sinh ra trong gia đình bình dân.
Nhưng Yên Chi chỉ thoáng nhìn liền quả quyết ngẩng đầu lên ngày.
"Chúng đều rất đẹp... song lại không phải thứ nô gia cần."
"Ồ?", Hoa Diễm Cốt ngạc nhiên: "Vậy tỷ muốn gì?".
"Hoa khôi." Cặp mắt Yên Chi sáng rực, cười nói: "Nô gia muốn một khuôn mặt hoa khôi".
Hoa Diễm Cốt than thở, biết nàng ta đã sa vào ma chướng, từ nay về sau, chỉ hại người hại mình, tuy mang thân xác con người, nhưng tâm địa đã thành yêu. Trừ phi có một ngày, người nào đó có thể bù đắp trái tim tan nát của nàng ta, bằng không nàng ta sẽ mãi mãi không tha cho kẻ khác, và cũng không tha cho chính mình.
Sống chết của kẻ khác liên quan gì tới nàng, nàng chỉ biết mình có duyên với người trước mắt, cũng chỉ biết người trước mắt là người đáng thương, muốn giúp thì giúp, còn không muốn giúp thì gạt đi, phóng khoáng như vậy mới giống một hoạ bì sư.
"Yên tâm, ta sẽ giúp tỷ", Hoa Diễm Cốt đưa tay lau nước mắt cho nàng ta, mỉm cười bất lực: "Chỉ là, trong tay ta thực không có tấm da của hoa khôi".
"Vậy... là không được sao?", ánh mắt Yên Chi hiện lên vẻ thất vọng khôn cùng.
"Sao lại không được?", Hoa Diễm Cốt khoác áo vào, ánh nến đỏ soi trên khuôn mặt nàng khiến cho nụ cười của nàng trở nên đẹp mà yêu dị: "Ta không có thì có thể mượn của người khác mà...".
Dứt lời, nàng để Yên Chi ở lại, một mình bước ra khỏi quán trọ.
Lúc này phố đêm đã tàn, trên phố không một bóng người, chỉ có tiếng gió đêm thổi vi vu, mang theo vài tiếng mèo kêu sắc lạnh như thể móng tay của nữ nhân khẽ cào lên sống lưng người.
Nơi đó là Huyết Đô, cái tên này được lấy từ một chữ trong tên của sư phụ. Đó là một toà địa cung rộng lớn hệt như kinh thành, hoặc có thể nói nó hoàn toàn là một toà bóng của kinh thành.
Toà thành dưới lòng đất của giới hoạ bì sư.
Cửa vào được đặt ở trong một quán ăn đối diện với Đông Xưởng, chỉ cần bước vào và gọi một tô mỳ "Quốc sư tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất" hoặc là "Ta yêu sư phụ một vạn năm không đổi", chủ quán sẽ tuỳ tình hình mà đưa cho người đó một thẻ bài, sau đó sai người hầu nam dẫn xuống phía dưới.
Thông thường thì thế lực đối địch sẽ không làm chuyện này... Bởi vì, cứ cho là người của mình thì cũng cảm thấy rất mất mặt.
"Có thể cho qua được không?"
Hoa Diễm Cốt cười gượng gạo với chủ quán, thú thực, từ lúc lên năm tuổi, nàng đã bắt đầu nảy ra ý đồ mua chuộc vị chủ quán đại gia này...
"Không được", chủ quán vẫn nằm trên ghế, lấy nón cỏ đậy mặt mà ngủ như thường lệ, miệng làu bàu: "Còn nữa, lão phu dạo này tuổi già lẩm cẩm, chứng lãng tai ngày càng nặng, ngươi gọi mỳ thì nhớ gọi to lên một chút".
Hoa Diễm Cốt chỉ đành nhắm mắt, bất đắc dĩ nghển cổ lên mà rống thật to: "Ta yêu sư phụ một vạn năm...".
Chủ quán nhất mực trung thành với sư phụ bấy giờ mới cười hề hà giao thẻ bài cho nàng, rồi gõ cậu hầu nam đang ngủ gật dậy, ra lệnh cho cậu ta dẫn Hoa Diễm Cốt xuống phía dưới.
Bên trong địa cung không phân ngày đêm, chỉ có dạ châu khảm đầy trên tường, dệt thành một dải thiên hà không bao giờ tắt, lặng lẽ chiếu toả ánh sáng dịu nhẹ.
Đưa mắt mà nhìn thì thấy dưới mặt đất cũng có tiểu điếm, quán trọ, thậm chí còn có cả Đông Xưởng, chỉ có điều những người có thể bày hàng rao bán ở chốn này chỉ có hoạ bì sư mà thôi. Tuy bây giờ trông có vẻ vắng vẻ hiu quạnh, nhưng Hoa Diễm Cốt từng theo sư phụ tới đây vào dịp đông đúc.
Khi ấy, địa cung mới thực sự gọi là náo nhiệt vô cùng, những hoạ bì sư ăn vận kì dị qua lại tấp nập, bạch y chân trần, người tuấn tú, kẻ mỹ miều. những thứ được bày bán đều là những bảo bối hiếm có mới chỉ nghe thấy chứ chưa nhìn thấy bao giờ, chẳng hạn như nước mắt mỹ nhân ngư, viên ngọc ngậm trong miệng thi thể cổ đại ngàn năm... thậm chí còn có cả một công chúa ngoại quốc còn sống sờ sờ!
Chỉ là thứ nào càng hiếm, giá cả càng đắt, thứ đắt đỏ nhất thì phải đem mỹ nhân bì ra mà đổi.
So với bọn họ, thì một kẻ mới xuất sư như Hoa Diễm Cốt phải gọi là nghèo kiết xác.
Nhưng nếu đem bọn họ ra so bì với sư phụ, thì lại bị ví thành ăn mày...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!