Chương 15: Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu

Type: prisla2912

Chân trời hừng sáng, mưa phùn lất phất.

Mưa khó Giang Nam làm ướt nhoà lối ngõ rãi đá xanh.

Tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ không gian yên tĩnh nơi trấn nhỏ. Tên khách hái hoa phủi ống tay áo hoạ đầy hoa đào dẫn đầu đoàn người, chốc lại xoa chiếc mũi đỏ au dưới cánh kẹp vài món lễ vật, lên giọng quát đám tuỳ tùng phía sau: "Mau lên, mau lên! Làm hỏng đại sự của Cố Gia, cẩn thận ta lột da của các ngươi!".

Đám tuỳ tùng theo sau, một nữa là thị nữ tay bê tráp lễ vật lụa là, một nữa là gia đinh cường tráng. Đây rõ là muốn tiên lễ hậu binh.

Hoa Diễm Cốt không hề hay biết mình thoát khỏi ổ rồng thì lại bị một lũ chuột nhắm vào, khó khăn lắm nàng mới lần tới nhà, thì liền bị người trực trước cửa bế thốc lên.

Kinh Ảnh hiển nhiên đã trực trước cửa nhà suốt đêm, đêm lạnh sương giá rửa mái tốc cậu ta thêm đen bóng, cặp mắt lước nhìn khuôn mặt Hoa Diễm Cốt tựa như hai đầu bút lông đã điếm mực.

"Nhiều người giành điểm tâm lắm à?" Kinh Ảnh bế Hoa Diễm Cốt, vội vã chạy vào phòng.

Hoa Diễm Cốt ngây người, lúc này mới nhớ ra lý do nàng ra ngoài là đi mua điểm tâm.

"Lần sau hãy để ta đi". Kinh Ảnh đẩy cánh cửa phòng ra, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, kiên định nói: "Mấy chuyện giành đồ ăn... ta tuyệt đối không để thua".

Khoé môi nàng khẽ giật, không biết vì sau vết thương không còn đau nữa.

"Kinh Ảnh", nàng nhìn xoáy và Kinh Ảnh, có lẻ do mất máu quá nhiều nên giọng nàng có chút khàn khàn: "Ta có thể tin ngươi không?".

Kinh Ảnh sững người cặp mắt đen láy chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng. Nàng cũng nín thở, lặng lẽ nhìn cậu ta.

Hoạ nhân hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Hoa Diễm Cốt là một hoạ bì sư, nàng rõ hơn ai hết lòng người hiểm ác. Ngoài sư phụ và đại sư huynh, nàng chưa từng khinh suất tin tưởng bất kì ai. Nàng hỏi cậu ta, thực ra là đang hỏi chính mình.

"Người muốn ta là gì?", Kinh Ảnh quỳ một chân bên giường nàng điềm tĩnh hỏi

"... Đi mua một ít lương khô về đây, rồi thuê một cỗ xe ngựa, chúng ta sẽ tới kinh thành", Hoa Diễm Cốt mỉm cười nhợt nhạt nói tiếp:"Nếu tóm được một đại phu lên đường thì càng tốt".

Kinh Ảnh chống kiếm đứng dậy, nói với vẻ chắc nịch: "giờ ta sẽ đi tóm".

Nhìn theo bóng dáng xa dần của Kinh Ảnh, Hoa Diễm Cốt thở dài, rút từ dưới giường ra một tấm kim bài đưa đến trước mặt. Ánh ki lột vào trong mắt, thần sắc nàng trở nên phức tạp, lẫm bẩm: "Có lẻ cậu ta là người tốt, nhưng..., hiện giờ không thể mạo hiểm..".

Nàng khẻ thở dài, lại cất cái tấm kim bài xuống dưới giường. Sau đó lấy từ trong ngăn bí mật ra một lọ thuốc màu trắng. Nàng cởi bỏ y phục, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, nhưng chẳng mới bôi đcượ một nữa thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn từ xa vọng lại.

Nàng hoảng hốt mặc y phục, nhưng sau đó cánh cửa phòng thô bạo đẫ bị đẩy ra.

"Hoa cô nương, ta tới đây báo tin hỷ cho cô nương đây!".

Một tên khách hái hoa dáng bộ xảo trá phất tay áo màu hồng ngang nhiên bước vào, vừa đứng vững lền phất tay.

Một nàng thị nực y phục sặc sỡ từ phía tay trái hắn lũ lượt kéo ra, tay bê lễ vật tứ sắc xông vào, cúi đầu đứng một bên.

Lại một hàng gia đình áo xanh từ bên tay phải hắn cũng bộc tốc xông vào, kẻ nào kẻ nấy lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung tợn đứng một bên.

Hoa Diễm Cốt lạnh lùng đánh mắt nhìn bọn chúng, tay phải lén mò lấy chiếc roi màu đỏ đặt bên người

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tam kiếp được nguyệt lão xe tơ hồng"

Tên khách hái hoa ném một bức văn thư của quan phủ lên bàn, một chân đạp ghế, một tay nhấc chiếc bình từ xa trên bàn nốc ừng ực cho tới khi không sót một giọt. Đoạn mới cất chiếc bình từ sa vào tay áo, rồi nói với Hoa Diễm Cốt: "Cố Gia nhà chúng ta ái mộ cô nương đã lâu, tân pháp ban ra khiến người một phen ăn không ngon ngũ không yên, chỉ lo quan phủ gả cô nương cho tên hạ lưu thô bi nào đó.

Nhưng không ngờ văn thư của quan phủ ban ra lại làm mối cho hai người thành một đôi, đây có lẻ là ý trời như trong truyền thuyết".

"Bỏ bạc ra mua phải không", Hoa Diễm Cốt lướt nhìn bức văn thư được cho là của qun phủ, vẻ mặt hờ hửng nói.

"Hoa cô nương, người nói đùa rồi, nào, mời vui vẻ lên kiệu", tên khách hái hoa cười khà khà, đưa tay ra hiệu cho đám gia đình lực lưỡng bọn chúng lập tức nhe nanh giương vút xông lên, nhưng sau đó bị Hoa Diễm Cốt vung roi quật trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!