Type: prisla2912
Hành tẩu giang hồ chớ động tới ba loại người, một là tăng nhân ấn sỹ, hai là nữ nhân, ba là trẻ nhỏ. Đặc biệt là hai loại người phía sau. Trên giang hồ lòng người hiểm ác, nữ nhân và trẻ nhỏ mà dám đơn độc hành tấu, nếu không phải có thực lực cường hành, thì cũng là có thân thể hiển hách.
Không may, cả hai thứ này Hoa Diễm Cốt lại đều chiếm trọn.
Nếu khai ra tên của sư phụ, chỉ e quá nữa số loài người trong thiên hạ sẽ phải răm rắp nghe theo lời nàng, và nàng lại có được chân truyền của sư phụ, vung roi xuất thần nhập hoá, những tẹn hạ lưu trong giang hồ, cứ cho một chọi mười thì cũng chẳng phải là đối thủ của nàng.
Song trên đời này, không phải bất cứ ai cũng đều nể mặt sư phụ nàng. Tuy nàng có thể một đánh bại mười. Nhưng, nếu đối phương không phải kẻ tầm thường, mà là cao thủ hàng đầu, thì cứ cho có một trăm Hoa Diễm Cốt cũng đánh không lại một mình hắn.
Nếu đối phương đều có cả hai thứ trên, cho dù la Hoa Cốt Diễm thì cũng phải chịu thiệt hại nặng nề.
Hoa Cốt Diễm chưa từng đánh giá cao bản thân, nhưng cho tới khi lao tới chỗ hẹn, nàng mới phát hiện, thì ra nàng đã đánh giá thấp kẻ địch.
Bên đình mười dặm ngoài thành, cỏ úa tiêu điều, phất phơ trong gió.
Hoa diễm cốt tay cầm chiếc roi dài thở dốc nhìn đối phương. Trên cánh tay, trước lòng ngực, hông, đùi đều có rất nhiềt vết thương đang nhỏ máu, khiến nàng như thể đoá hoa đẹp mà thê lương nở giữa thảo nguyên hoang dại.
Vân Tà đứng trước mắt nàng không xa, cổ áo lông thú màu đen lay đọng trong gió, hắng kề thanh đao bán nguyệt bên môi, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm lên đao, sau đó bật tiếng cười lên như dã thú, giọng trầm thấp nói với Diễm Cốt: "Mùi vị của nàng... khiến ta phát cuồng".
Mây tản trăng sáng, một đường ánh trăng rọi lên gương mặt hắn, chiếc mặt nạ Thao thiết thô kệch phát ra tia sáng dữ tợn, che đi nữa trên khuôn mặt. Khoé môi hắn nhếch một nụ cười, khiến Hoa Diễm Cốt toàn thân run rẫy.
"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?", Hoa Diễm Cốt không nén nổi lòng mình, nghiến răng nói. "Cứ cho phải chết, chí ít hãy để ta chết cho rõ ràng."
Họa bì sư của tam đại bi sư tông môn, rốt cuộc là từ khi nào xuất hiện một quái vật như thế này!.
Hơn nữa một quái vật phản bội sư môn như thế này, mà tại sao nàng không hề nghe nói tới.
"Tại sao ta phải giết nàng?", Vân Tà liếm môi, lười nhán nhìn nàng: "Nàng là mỹ nhân trong lòng ta, ta không những không giết nàng, nói không chừng còn bảo vệ nàng...".
Dứt lời phất tay áo, thanh đao bán nguyệt chế bằng xương thú rút ra khỏi bao hướng ngược về sau, đam vào nam tử lẳng lặng lần tới gần sau lưng hắn.
Thanh đao từ từ rút ra, kẻ mặc đồ đen ngã xuống sau lưng Vân Tà. Hắn đưa tay vung dao, sau đó cười mà không nhìn Hoa Diễm Cốt: "Song nếu đã có ta, thì đám ve bọ xung quanh nàng vẫn không tồn tại thì nên... Ai ôi, đừng nhìn ta như vậy, nam nhân đều là dã thú có khát vọng chiếm hữu rất mạnh.
Ba bóng đen xuất hiện trước mặt Hoa Diễm Cốt kẻ dẫn đầu thấp giọng nói: "Chủ nhân, chúng thuộc hạ tới đây, để ngăn chặn hắn, xin người hay nhanh chóng quay về bên Quốc sư"
Bọn họ và nam nhân vừa bị Vân Tà giết chết đều là tử sỹ sư phụ ban cho hoa Hoa Diễm Cốt.
Sư phụ yêu thương che chở hai đồ đệ như thể yêu thương che chở cho đôi mắt của mình. Bởi vậy người không cho phép xảy ra bất kì sai xót nào, mặc cho hai người phản đối, vẫn lệnh cho bốn tử sỹ tuỳ tùng. Khi ấy Hoa Diễm Cốt chi hận sau ngày đó chi cần bốn tử sỹ, đáng ra phải cần bốn trăm tử sỹ mới phải....
"Hay lắm", Vân Tà từ từ tiến về phía Hoa Diễm Cốt: Cho dù là sâu bọ, nuôi lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Nàng chạy ra xa một chút, không trông thấy thi thể, không nghe thấy tiếng kêu của chúng thì không sẽ đau lòng...".
Sắt mặt Hoa Diễm Cốt chợt trắng bệt.
Xin chớ lời nói của hắn làm lung lay", tử sỹ dẫn đầu nói: "Nếu người sống, chúng thuộc hạ chết cũng đáng. Nhưng nếu người chết, thì thuộc hạ cũng không muốn sống.
Không biết cớ gì mà nghe những lời này của họ, Hoa Diẽm Cốt không nén nổi lòng mình nhớ tới tiểu sỹ tử đang ở nhà đợ nàng về. Nàng khẽ lắc đầu, nhắm mắt nói: "Hãy khai tên ra".
Ánh mắt của ba tử sỹ lập tức lộ vẻ kích động.
"Thư Long"
"Ô Kiếm."
"Lưu Dụ và vị huynh đệ vừa chết tên là Lâm Cường".
`"Ta nhớ rồi", Hoa Diễm Cốt chậm rãi đáp lời, sau đó không chần chừ thêm nữa, quay người trốn thoát.
Sau lưng nàng, ba tử sỹ đã hạ quyết tâm cho dù lần này có bỏ mạng cũng phải ngăn kẻ địch lại cho nàng. Hành động khi nảy của nàng tức là đã thừa nhận bọn họ, dầu có thân vong thì tên tuổi của họ vẫn sẽ đi theo sau tên của nàng lưu vào sử sách tông tộc. Từ nay về sau bọn họ không còn là kẻ buôn dân, mà sẻ là tấm gương cho tất cả tử sỹ trong dân tộc, mà con cháu người thân của họ cũng sẽ được bù đấp xứng đáng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!