Type: prisla2912
Mục tiêu hôm nay của Cố Triều Huy là xem xong một cuốn sổ.
Kết quả, hắn vừa đọc được một dòng, đang cầm bút điểm mực định đánh dấu ở cuối trang thì Liên Liên đã hỏa tốc xông vào: "Nhân chứng vật chứng đủ cả, xin phu quân hãy làm chủ cho thiếp!".
Liên Liên chỉ vài bước đã đến trước bàn hắn, thị tỳ sau lưng thở dốc bưng khay ngọc trong tay đưa tới bên cạnh, Liên Liên trở tay nhắc chiếc bát sứ đặt trong khay lên rồi để thật mạnh lên bàn của Cố Triều Huy.
"Đây là thứ gì?", Cố Triều Huy nhíu mày, hờ hững hỏi.
"Là thuốc bổ mà ái thiếp của chàng sai người đưa tới", Liên Liên cười lạnh lùng: "Trong ấy có Mã tiền tử, Khiên ngưu, sợ thiếp mạng lớn còn bỏ thêm một bát độc dịch của rết trăm chân. Thứ thuốc cực độc này mà uống vào, chỉ e đêm nay phu quân phải làm tang sự cho thiếp rồi".
Cố Triều Huy trầm mặc nhìn nàng ta.
"Phu quân phải tin thiếp", Liên Liên lạnh nhạt nói: "Thuốc này là do chính thị tỳ thân cận của ả tiện nhân đó đưa đến, không phải ả ta thì còn ai nữa?".
A hoàn bồi giá của Liên Liên lập tức lôi một thì tỳ đầu tóc rối bù vào trong thư phòng. Thị tỳ đó bị đánh đập đến nỗi mặt mũi bầm tím, bật khóc nức nở: "Nô tỳ bị oan!".
Nàng ta chẳng qua chỉ là đi ngang qua thị tỳ của phu nhân, đối phương mượn cớ đau bụng nhờ nàng ta đem bát thuốc bổ này cho phu nhân. Nàng ta vốn định vờ như không nghe thấy, song đối phương lại lấy ra một lượng bạc… Con người nàng ta không có tật gì, chỉ mỗi tội thấy tiền là mắt sáng, khi đó đã bị ngân lượng làm mờ mắt, lại không suy nghĩ cho cẩn thận bạc này có dễ nuốt hay không.
"Hừ! Chuyện này quả thực làm quá lắm…". Cố Triều Huy mím môi, đương muốn nói gì thì đã nghe thấy tiếng khóc bật lên.
"Nhân chứng vật chứng đủ cả, phu quân, chàng phải làm chủ cho thiếp", Triệu Như Thì mành sa che mặt, dẫn theo một thị tỳ xông vào.
Thị tỳ ấy tay bưng khay ngọc, trong khay là một bát thuốc nóng hổi...
Mãi hồi lâu Liên Liên mới định thần, nhìn Triệu Như Thì vẻ mặt phức tạp: "Đây là thứ gì?".
"Phu nhân, dám làm thì chớ không dám nhận", Triều Như Thì vừa trông thấy Liên Liên thì lập tức chủ động bước vào trạng thái chiến đấu. Triệu Như Thì uốn éo đi về phía Cố Triều Huy, sà vào người hắn, lười nhác như thể cơ thể không xương, giống như mèo Ba Tư đang tuyên bố địa bàn của mình, cười yêu mị nhìn Liên Liên: "Đây không phải thuốc phá thai phu nhân sai người mang tới cho ta sao… Người đâu, đưa tiện tỳ đó lên đây".
Một bầy tiểu thị nữ quẳng một thị tỳ vào, thị tỳ ấy một bên mặt sưng tấy lên, mặt đẫm lệ: "Nô tỳ bị oan!".
Liên Liên đau khổ quay mặt đi.
Cố Triều Huy lại lần nữa trầm ngâm không nói.
Còn Triệu Như Thì ngẩn người nhìn Liên Liên, bị vu oan giá họa như vậy, nữ nhân này lại nhẫn nhịn được hay sao? Nàng ta dĩ nhiên không tranh biên, cũng không nổi giận. Rốt cuộc nữ nhân này đang mang tâm tư gì...
Trong lòng Liên Liên oán hận ông trời. Nếu đã sinh ra Chu Du hà tất sinh Gia Cát Lượng! Sao ta lại nghĩ ra kế sách hệt với tiện nhân ngươi! Âm mưu có hay đến đâu, nếu như xuất hiện hai lần, thì đều sẽ trở thành trò cười.
Cố Triều Huy cuộn tròn quyển sổ lại, gõ sau đầu, bất đắc dĩ nói: "Hai người rốt cuộc muốn giở trò gì?".
Liên Liên và Triệu Như Thì đánh mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói với Cố Triều Huy: "Xin phu quân làm chủ".
"Chẳng qua là một trò đùa, muốn vi phu làm chủ thế nào đây?", Cố Triều Huy dở khóc dở cười: "Nếu như cả hai đều có lỗi, chi bằng xin lỗi lẫn nhau, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không là được rồi".
Liên Liên cười lạnh ba tiếng, đưa tay đoạt lấy bát thuốc độc trên bàn, kề bên miệng: "Chuyện nhỏ?".
Cố Triều Huy lặng người nhìn nàng ta.
"Lần này chàng bỏ mặc sẽ có lần sau, lần này thiếp không chết, lần sau sẽ chết", Liên Liên mỉm cười ép hắn đến đường cùng: "Cố Triều Huy, thiếp không sợ chết, thiếp chỉ muốn chàng biết, lúc thiếp còn sống, chàng không đối xử tử tế với thiếp. Vậy lúc thiếp chết đi chàng cũng đừng hòng yên thân. Thiếp rất muốn biết, chàng sẽ báo tang thế nào với gia đình thiếp, nói rằng chàng đã trơ mắt nhìn một ả thị thiếp đầu độc chết phu nhân chính thất của chàng ư!".
Triệu Như Thì nghe không lọt tai nữa, vùng ra khỏi vòng tay Cố Triều Huy, lên tiếng quát Liên Liên: "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, sao ngươi có thể lôi gia thế ra để chèn ép phu quân".
Liên Liên đáp trả lại bằng ánh mắt giễu cợt, như thể đang cười nhạo Triệu Như Thì, hào môn thế gia không biết lợi dụng để đến nỗi rơi vào nước này...
"Ngươi không hiểu!" Triệu Như Thì nhìn chằm chằm Liên Liên, cặp mắt đẫm lệ, như muốn thốt lên tiếng lòng. Nếu đổi là người khác, đổi thành người mà nàng ta không ưa, nếu dám khiến nàng ta nổi giận, nàng ta sẽ về nhà mách người thân, rồi người nhà cũng không để hắn yên thân. Nhưng người này lại là Cố Triều Huy, nơi có hắn là nơi có trái tim nàng ta, thử hỏi nàng ta sao mà nhẫn tâm ra tay đây? Hắn đối xư với nàng ta không tốt, lúc gặp người thân, nàng ta chỉ lựa những điểm tốt của hắn mà kể.
Hắn thường bỏ mặc nàng ta, tìm dến phòng của nữ nhân khác. Nàng ta chỉ biết quỳ lạy trước Phật tổ cầu xin, vạn phần đau khổ nàng ta đều tự nguyện một mình gánh chịu, chỉ cầu hắn cả đời vô ưu, cát tường bình an...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!