Kể cả trong giấc mơ, tôi cũng không được thanh thản.
Lý do tôi biết mình ở trong giấc mơ rất đơn giản. Tôi đang đứng bên ngoài, và theo dõi cuộc đối thoại giữa hai mẹ con chúng tôi. Nói là đối thoại thì có khi sẽ bị cho là nói dóc mất. Tôi bị mẹ mắng rít cho một trận nhưng chỉ biết căm nín, chực chờ bật khóc.
Tuy hình ảnh phía trước có hơi mờ ảo, không thật. Nhưng, lạ kỳ thay, tôi vẫn nhớ rõ như in mọi thứ.
Dường như, tôi đã bị cuốn theo luồng cảm xúc khó chịu này.
Tôi đã khóc đến tức nước vỡ bờ, khóc đến nước ngập tràn ly, khóc đến sưng híp hai mắt, khóc đến ù tai. À, ừm, có lẽ tôi đã hơi phóng đại mọi thứ lên. Tóm lại, tôi đã khóc như một đứa ngu ngốc.
Trong ký ức, hay nói đúng hơn là trong giấc mơ của tôi. Đó là lần đầu tiên, tôi không đồng thuận với quyết định của mẹ. Tôi không hề có một chút tâm ý trở thành thợ may. Ước mơ của tôi chính là trở thành Mạo hiểm giả. Nghe rất oai dũng. Tuy nhiên, không những bị phủ định mục tiêu lớn nhất, tôi còn bị mẹ cấm túc không cho ra ngoài.
Tôi cảm thấy sự tụ do của mình đang bị đe dọa ở mức báo động.
Mục tiêu, kim chỉ nam của tôi là được trở thành Mạo hiểm giả. Chiến đấu với Yêu ma thật oai dũng, thật ngầu. Tôi đã từ bỏ nửa phần đời còn lại ở trái đất yên bình, đến thế giới có kiếm và ma thuật này, chỉ để thực hiện mơ ước tưởng chừng như viễn vong kia. Nếu tôi không phải là một thằng, bây giờ đã là một con nhóc, hơi khùng khùng muốn choảng nhau với quái vật.
Có lẽ, giờ này tôi đang ôm một cuốn light novel nào đó, nằm lăn quay ra trên giường tại một căn hộ cho thuê nọ, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ cùng khối tiền bán nhà ở Tokyo rồi.
Bị tước đoạt mất mục tiêu ấy, cũng giống như đã cướp đi cuộc đời thứ hai của tôi vậy.
Một người mẹ không muốn con cái gặp hiểm nguy. Đó là điều hoàn toàn có thể thấu hiểu, và thông cảm được. Không bị làm sao hết. Nhưng, quả nhiên, tôi vẫn muốn được mẹ ủng hộ. Dù biết là chông gai, tôi vẫn muốn mẹ tin tưởng vào khả năng của tôi.
Tanaka Shouya, đó là cái tên khi tôi còn sống trên trái đất. Nói cách khác, là cách gọi thằng rởm đời như tôi ở tiền kiếp. Học hành thì không đến nơi đến chốn, vào làm cho một công ty đa cấp mờ ám. Kết cục, tôi sống ẩn dật trong nhà. Bỏ chuyện ngày xưa qua một bên, hiện tại tôi đã được tái sinh thành một con người mới.
Học thức của tôi có cao hay không cũng không áp dụng được cho thế giới này, chắc vậy. Điều tôi muốn nói ở đây, là mẹ của tôi nên tin tưởng vào con gái của mình nhiều hơn nữa. Tôi không được thông minh, tài trí, nhưng tôi không hề ngu dại.
Đồng ý là, khi biết được kết quả giám định, và nhận ra bảng trạng thái của bản thân yếu đến thảm thương, tôi đã từng có ý định bỏ cuộc đi cho nhàn. Nhưng, đó vẫn chưa phải là đường cùng. Tôi vẫn sở hữu một kỹ năng tuyệt vời.
Đấy cũng chính là lý do vì sao tôi lại tỏ ra khá điềm tỉnh. Mặc dù, quả thật, tôi có hơi sốc khi được chị Aicy và anh Jarmil giải thích tôi yếu tàn tạ ra làm sao.
Kỹ năng Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự, bỏ qua cái mác 'Tập Sự' kia, thì đây đúng là một kỹ năng vô cùng đáng giá đồng tiền bát gạo. Tôi vẫn còn nhớ mơ hồ, khi xưa tôi từng đọc một bộ light novel có tên là 'Chuyển sinh làm người sói...' gì đó?
Đại khái, bên trong câu truyện, có một nữ phù thủy nhỏ con đáng yêu cũng sử dụng ma thuật tử linh, và triệu hồi Skeleton. Mặc dù, thật sự trông như một học sinh tiểu học, nhưng nữ phù thủy, là người đứng đầu quân đoàn thứ nhất của Ma Vương. Và, đội quân Skeleton của cô ấy cũng giúp ích cho chàng trai người sói nhân vật chính rất nhiều.
Từ câu truyện trên có thể thấy, tôi đã không lãng phí ngôi nhà vạn Yen trên đất chật người đông ở Tokyo. Tôi vẫn muốn tin là gã pha chế không phải là một tên lừa gạt, và gói A tôi nhận được đúng với chất lượng của nó.
Khoan hãy nói đến, Kỹ năng của tôi có hàng thật giá thật như Kỹ năng của người ta hay không. Nhưng, có còn hơn không. Chí ít, tôi có thể sử dụng Skeleton làm bình phong, thay cho một tấm khiên trong lúc bỏ chạy, nếu không xơi được đối thủ. Hoặc, tôi sẽ để Skeleton chiến đấu thay mình, còn bản thân thì chỉ cần ẩn nấp ở một nơi an toàn hưởng điểm kinh nghiệm.
Có rất nhiều khả năng đến từ một con Skeleton, bậc F... Ngoại trừ cái quần đùi đã bị loang màu của tôi ở tiền kiếp, thì tôi nghĩ không có thứ gì trên dải ngân hà này tồn tại trong vô ích cả.
Chép chèm chẹp chép chèm chẹp... Tôi nghe thấy có tiếng chim hót ma quái từ trên đầu mình, có lẽ là đến từ mái nhà. Bọn chim chóc ở thế giới này được xếp vào hàng Ma vật, do đó tiếng kêu của chúng khá dị họm.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu đó, dựng thân thể mỏi mệt của mình khỏi giấc ngủ. Nói mệt mỏi ở đây là mệt mởi về tinh thần. Đêm hôm qua tôi đã khóc quá nhiều. Thỏa sức ngáp một hơi dài, tôi vươn vai, duỗi hai cánh tay, hai cẳng chân hết mức có thể. Đột nhiên, một tay tôi chạm lên trần nhà, hai chân thì bị cản trở bởi một vật thể hình trụ.
Quái lạ nhỉ? Tôi tự hỏi. Dù cho đêm qua tôi có nhổ giò cao lên bao nhiêu, cũng không có chuyện tay tôi chạm lên được trần nhà...
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong tâm thất. Vừa cảm thấy sợ hãi, vừa lo lắng. Tôi nuốt khan, và thở ra một hơi. Từ từ chậm rãi mở đôi mi nặng nề còn hơi buồn ngủ của mình ra..... Ở đó là một cảnh tượng quá mức đáng sợ với một đứa trẻ tuổi mười bốn như tôi. Phải mất đến vài giây, tôi mới hoảng hồn và tin rằng mình đã không nhìn nhầm.
Mở ra trước mắt tôi là một khung cảnh hết sức hiện thực. Hiện tại, tôi đang rất sợ hãi, cơ thể run lên từng cơn. Tôi không đủ bình tâm để giải thích chính xác tình hình. Nơi đây, chắc chắn vẫn là nhà mới của hai mẹ con, được chị Mirai xây vào ngày hôm qua trước khi chị ấy rời khỏi làng.
Hơn nữa, có vẻ như, tôi vẫn đang ở bên trong phòng của mình. Tôi nhớ rất rõ, vì đêm qua tôi đã bị mẹ kéo vào trong đây. Ấn tượng khó phai như thế, không thể nào có chuyện tôi quên đi được. Vậy thì, tại sao lại có những thanh gỗ hình trụ này...
Từ trên trần nhà? Không đúng! Tôi đưa tay chạm lên miếng ván gỗ dày cộp trên đầu, cố gắng đẩy nó ra trong vô vọng. Từ miếng ván gỗ hình chủ nhật, những cột gỗ hình trụ tương tự được xếp cách đều nhau, và bắt xuống tấm gỗ dưới mặt đất, nơi tôi đang ngồi.
Nếu nói đây là phiên bản được làm bằng gỗ của chiếc lồng sắt, chắc cũng không sai.
Nhưng mà... Từ khi nào, tôi đã ở trong đây từ khi nào? Sau khi tôi ngủ ngất đi vì khóc quá nhiều? Sao cũng không quan trọng. Tôi muốn ra khỏi đây nhanh nhất có thể!
Hồi còn nhỏ, khi tôi vẫn là Tanaka Shouya, tôi đã từng bị rơi vào một chiếc lồng bẫy thú lúc đi cắm trại trong rừng cùng với bố mẹ. Phải mất hơn hai ngày, tôi mới được tìm thấy trong tình trạng thoi thóp. Kể từ đó, tôi bị ám ảnh luôn. Tâm trạng của tôi sẽ trở nên tồi tệ nếu tôi nhìn thấy song sắt, hoặc lồng bất kể làm từ vật liệu gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!