Đầu đuôi ngọn tóc của câu chuyện này cũng bắt đầu từ Allen. Không biết cậu ta nghĩ ngợi dở hơi điều gì mà lại đi ăn Quả Sa Đọa. Một loại quả nghe tác hại của nó thôi cũng đủ kinh sợ. Quả chín thì có thể biến người ta thành yêu ma. Quả chưa chín thì, chỉ có những dấu hiệu như sốt cao và say rượu. Nhưng, nếu không chữa trị, lâu dài cũng sẽ trở nên nghiêm trọng. Kết quả, cậu ta nằm liệt giường suốt mấy ngày, giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu chị Mirai không đến làng Lafihm vào đúng thời điểm này. Có lẽ, Allen đã mang đến tai họa cho làng. Và, cho dù không phải Allen, thì những Quả Sa Đọa kia khi chín tới cũng sẽ tự động trở thành mối quy hại không thể lường trước.
Nhưng trước hết, gạt bỏ mấy chuyện đó qua một bên.
"Millia! Mi đang ở bên ngoài đúng không?"
Thì cũng tại tên Allen ngốc ấy, nên tôi mới phải đến nhà xem tình hình của cậu ta. Tối nay mẹ tôi sẽ tiếp đãi một bữa thịnh soạn. Được ăn thứ gì đó khác khoai là một cơ hội hiếm đấy! Allen từ lúc nhỏ đã luôn chơi cùng với tôi rồi. Nói cậu ta là người một nhà thì cũng không sai. Một bữa ăn thịnh soạn, thêm một đôi đũa một cái bát sẽ nhộn nhịp hơn nhiều. Vì vậy, tôi được mẹ nhờ đến xem tình hình cậu ta, và mời cậu ta đến dùng bữa.
Nói cách khác, cũng chính vì Allen ngốc, nên tôi mới rơi vào tình cảnh khó đở như này.
Tại sao chị Mirai lại biết tôi đang ở ngoài? Mà thôi, sao cũng được. Đã bị chị ấy phát hiện rồi thì hết cách. Đành làm liều vậy!
Một đứa có kinh nghiệm đồng áng như tôi, mới 5 tuổi đã cuốc đất trồng khoai, thì việc nhận xem đất đai có tươi tốt hay không là một chuyện hết sức đơn giản. Đất nhà Allen là đất khô, đào xuống vài centimet thôi thì đụng phải đá. Vậy thì, phương án đào hố chôn thân xem như bất khả thi.
Áaaaaaa! Bình tĩnh chút đi nào, Millia!
Những lúc như thế này nên hít thở thật đều. Hít ra thở vào. Nuốt nước bọt. Thở dốc. Hít thở đều.
Hè hè! Chính là nó! Là bông hoa dại đó!
"A
-ha
-ha
-ha
-ha..."
Xin lỗi nhé hoa dại. Tao sẽ không quên ơn mày đâu!
Tôi bức đại một đóa hoa dại gần đó. Xuất hiện với màn, chóng một tay lên cửa, tay còn lại vuốt mái đầu, vờ cười thật to trong khi kẹp cành hoa vào mồm, liết nhìn chị Mirai đầy quyến rũ. Tôi nhớ tôi đã từng thấy qua nhân vật dở hơi này trong một bộ tiểu thuyết rẻ tiền nào đó. Mà thôi, nghĩ ra trò gì tôi xơi luôn trò đó.
"Hỡi tiểu thư xinh đẹp, ta đến để đón nàng dự dạ tiệc đây..."
Xấu hỗ chết mất. Mặt tôi nóng lên như bị lửa thiêu đốt. Tuy nhiên... D
-Dạ tiệc là có thật. Thì, mẹ tôi thật sự tiếp đãi một bữa thịnh soạn mà...
A rế! Sao tự dưng tôi thấy mình đáng thương thế này. Muốn khóc ghê. Hịc hịc. Sao tôi lại đưa ra quyết định làm trò nhãm nhí này chứ? Bí ẩn ghê! Huhu, thể nào cũng bị chị Mirai nghĩ tôi là một đứa dở người cho mà xem. Biết thế, cứ ngoan ngoãn bò đầu ra để bị mắng còn tốt hơn. Hết cơ hội hối hận rồi...
"Fu..." Chị Mirai vừa bật cười? Ủa... Chị Mirai hiểu trò của tôi sao!
"Fuhahaha... Diễn gì mà tệ hại thế... Thật không dám tin... Trời ạ! Mi đúng là một con ngốc hết thuốc chữa... Chết cười mất! Haa... haaa..."
Sau một tràn cười sảng khoái chảy cả nước mắt, chị Mirai thở ra một hơi. Bình tâm trở lại. Tôi không biết phải phản ứng sao nữa. Mà tóm lại, trông chị ấy không có vẻ gì là đang khó chịu hết.
Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng chạy đến trước chị Mirai, gập đầu một góc 90 độ, tạ lỗi với chị.
"Em xin lỗi. Em không cố ý nghe lén chị..."
Mọi chuyện là như thế đấy. Tôi không có ý định đứng bên ngoài nghe trộm chị ấy thân mật thì thầm với Allen. Cũng có một phần, tôi tò mò mối quan hệ của hai người nên mới không vội bước vào thôi... Ừ thì, tôi thật sự đã đứng bên ngoài để hóng chuyện... Dù sao, tôi cũng cần phải xin lỗi.
"Xin lỗi? Vì điều gì? Nghe mi nói xin lỗi chỉ khiến ta cảm thấy khó chịu thôi." Chị Mirai hạ thấp giọng "Tự mình xin lỗi mình thì có ý nghĩa gì..."
Tôi không nghe rõ đoạn sau. Nhưng hình như, chị ấy không có ý định mắng, hay đánh đòn tôi. May mắn thật! Tôi không chấp nhận bị chị Mirai ghét đâu! Ngược lại, tôi còn muốn có mối quan hệ thân thiết với chị nữa mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!