Góc của Sứa:
Mình muốn có thêm nhiều thời gian để có thể viết cùng lúc hai truyện. Mà, khi viết hai truyện cùng lúc như vậy, mình cảm thấy đầu mình nó muốn có vấn đề...
Tốc độ truyện [Dịch Vụ Chuyển Sinh] sắp tới cũng sẽ rất rất chậm. Cảm ơn các bạn đã theo dõi, và xin lỗi các bạn.
Trong ngôi làng nhỏ Lafihm của chúng tôi, đã có quá nhiều sự kiện xảy ra.
Đầu tiên là sự xuất hiện của thành viên tổ đội Dũng Sĩ. Đàn ông trong làng được gọi đến, tập trung trước nhà trưởng làng. Nơi chúng tôi sinh sống sẽ bị bọn quái vật Goblin tấn công!? Không thể nào! Thật kỳ lạ. Làng chúng tôi vẫn luôn bình yên, vậy mà...
không sao! Tại vì đã có Chị Aicy.
Thành viên tổ đội Dũng Sĩ không phải hư danh. Chị Aicy thật sự mạnh hơn cả sự tưởng tượng nghèo nàn của tôi. Dù có thể nhận sự hỗ trợ từ nhóm anh Adolf bất cứ lúc nào, nhưng chị ấy đã một mình cân toàn bộ Goblin. Kỹ năng của chị Aicy thật sự rất đẹp mắt, rất hoành tráng. Bọn Goblin ngu ngốc đã bị hóa thành băng, rồi tan biến cùng với ngọn lửa.
Được tận mắt chứng kiến chiến công của chị Aicy đã là một vinh hạnh lớn. Tuy được người ta gọi bằng danh hiệu Công Chúa Băng Giá, nhưng chị Aicy không lạnh lùng tẹo nào. Chị ấy có một trái tim rất ấm áp, chị ấy còn tặng không cho tôi giấy giám định – một vật phẩm tương đối đắc giá.
[Đối thoại: Vẫn chưa nói lời cảm ơn.]
Biết rồi mà!
Bởi vì tôi chưa có cơ hội được nói chuyện một mình với chị Aicy chứ bộ.
Tiếp đến là nhà của tôi đã bị thổi bay nóc...
Đầu đuôi của câu chuyện này, chị Aicy đã chiến đấu với một chị gái lạ mặt. Chị gái lạ mặt ấy đeo một chiếc mặt nạ rất ngầu, còn bảo vệ tôi khỏi đòn tấn công chệch hướng của chị Aicy. Nhưng chuyện này là chuyện này, chuyện kia là chuyện kia, chị Mirai là thủ phạm đã phá hỏng ngôi nhà của hai mẹ con tôi, vì vậy chị ấy nhất định phải sửa nhà lại cho chúng tôi!
Sau cùng, là về quả Sa đọa. Làng chúng tôi đã bị một tên thương nhân xấu tính nào đó lừa gạt trồng loại quả nguy hiểm này. Khi ăn loại quả lúc đã chín, nghe đâu sẽ bị biến thành quái vật. Rất rất đáng sợ luôn. Thật sự, nếu chị Mirai không đến và cho chúng tôi biết chuyện này, thì điều gì sẽ xảy ra sau đó chứ! Thật không dám nghĩ tiếp...
Đêm hôm đó, Chị Aicy đã thuyết phục người lớn trong làng đốt bỏ đi vườn cây Sa đoạ. Thay vào đó, chị ấy còn tặng cho người làng chúng tôi hạt giống cây táo. Chị Aicy quá tốt bụng! Nếu tôi là con trai, tôi đã yêu chị ấy mất rồi. Hì hì, đùa chút.
Trong lúc tôi nghĩ ngợi lại những sự kiện đã qua, một thân cây khác lại bị ngã xuống đất. Một tiếng ầm, và bụi đất bay tứ tung.
"Chị tính xây nhà gì cho hai mẹ con em mà chặt lắm cây quá nhỉ?"
Tôi tò mò không hiểu được sao chị Mirai lại cần nhiều thân cây đến vậy. Chị ấy đã chặt rất nhiều cây rồi. Ghê hơn là, chị Mirai dùng ngón tay để chặt cây, chứ không dùng bất kì cây rìu hay thanh kiếm nào...
"Ta muốn cho mẹ... à không, ý ta là, ta muốn tạ lỗi vì đã phá hỏng nhà của hai mẹ con mi." Chị Mirai vác thân cây to trên vai nhẹ như bông, sau đó thì chị ấy xếp vào cùng những thân cây khác. "Mà này, sao mi cứ theo ta hoài vậy!"
Hè hè. Biết làm sao được người ta có cảm tình với chị Mirai mờ!
Không hiểu sao, khi ở bên cạnh chị ấy tôi có cảm giác rất gần gũi. Giống như một người chị gái, hay là người thân trong gia đình vậy. Một cái cảm giác rất kì lạ.
"Chị chỉ ở đây vài ngày thôi, nên em phải tranh thủ thời gian được nghe chị kể về câu chuyện của chị!"
Tôi cười thật đáng yêu, cố gắng tạo điểm cộng với chị Mirai... Nhưng, xem ra đã phản tác dụng.
"Haaaa, sao cũng được, đừng có làm phiền ta lúc ta làm việc." Chỉ Mirai thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt ngán ngẩm.
Có vẻ như, tôi đã bị chi Mirai ghét. Đêm hôm qua chị ấy còn ôm tôi ngủ, thế mà sáng ra đã nổi nóng đùng đùng. Chị ấy làm tôi thấy khó hiểu quá. Đúng là con gái, tính nắng mưa thất thường. À... tôi cũng là con gái nhỉ!
Vì căn nhà yêu dấu của tôi đã bị thổi bay nóc, nên tối đến hai mẹ con tôi và chị Mirai đã ngủ lại ở nhà kho. Trưởng làng Roland rất tốt tính, nên đã ngay lập tức gật đầu sau khi nghe chúng tôi nói ra lý do. Để một người lạ như chị Mirai vào làng, mà không có sự đề phòng, lại còn cho vào kho chứa lương thực, thì thật sự chỉ có người tốt không biết nghi ngờ như trưởng làng mới có thể nghĩ được thôi.
Hoặc cũng có thể, trưởng làng tin tưởng gia đình tôi? Sao cũng được.
Tôi cũng đã rủ chị Aicy ngủ cùng, nhưng chị ấy vẫn quyết định sẽ ngủ bên ngoài trong một túp lều tranh. Mắt anh Adolf sáng lên lấp lánh khi tôi đến gần anh ta, nhưng tôi lêu lêu anh ta rồi chạy đi. Nhớ đến khuôn mặt của anh ta thất vọng tràn trề, tôi cảm thấy hả hê lắm! Hi vọng là anh ta chừa cái tội tiêm nhiễm điều bậy bạ vào đầu Allen.
Nhắc đến cậu ta, không hiểu sao cậu ta lại đi ăn quả Sa đọa nữa. May mắn cho cậu ta là quả chưa chín. Giờ thì, Allen đang nằm ngủ ở nhà cậu ta. Chị Mirai có nói cậu ta vẫn chưa khỏe hẳn, cần phải có sự chăm sóc. Vừa nãy, tôi đã lấy giẻ đắp lên trán cậu ta, chắc là cậu ta sẽ ổn lại sớm thôi.
"Đi thôi nào, chẳng phải mi đã nói muốn xem ta xây nhà sao..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!