Từ khung cửa sổ trên cao, ánh sáng buổi mai len lỏi vào báo hiệu một ngày mới đã đến.
"Chào buổi sáng..."
Ngáp nhẹ một hơi. Tôi mở mắt ra. Cơn buồn ngủ vẫn còn, một giọt nước mắt động trên mi mắt tôi liền chảy xuống. Khoảng một phút trôi qua, tôi tỉnh giấc hẳn.
Tôi nhìn lên thì thấy mẹ vẫn đang ngủ. Hơi thở của mẹ lúc ngủ thật mềm mại. Tôi đang ở trong vòng tay ấm áp của mẹ. Tối hôm qua sau khi tôi ngủ, mẹ vẫn tiếp tục dịu dàng xoa tóc mái của tôi vì vậy tôi mới có thể an tâm ngon giấc. Tôi chợt nhận ra, tôi đúng là được mẹ thương yêu, mặc dù cách thương yêu của mẹ đôi khi có hơi nghiêm khắc một xíu.
"Nhẹ nhàng.."
Hôm qua mẹ đã làm việc rất vất vả vào buổi sáng, tối còn chăm tôi ngủ. Để mẹ không thức giấc, tôi nhẹ nhàng chuyển động. Tôi muốn mẹ ngủ thêm một chút nữa. Khẽ cười nhẹ, tôi đứng dậy.
Xung quanh vẫn còn nhiều gia đình khác đang ngủ, họ ngồi san sát nhau vì không khí khá lạnh. Nhìn hình ảnh đó tôi cảm thấy ấm lòng. Cũng giống như tôi và mẹ, người ở làng ai cũng thương yêu lẫn nhau. Đứng tại chỗ, vận động cơ thể làm ấm người, tôi để ý ở phía đối diện. Allen không ở đó.
Tôi thấy lạ.
Sau khi cơ thể đổ mồ hôi, tôi quyết định ra ngoài tìm Allen. Dù gì, tôi vẫn chưa trả lại cuộn giấy cho hai anh chị. Chiều hôm qua, đúng thật là có quá nhiều chuyện đã xảy ra, tôi không có tâm trí hay nói đúng hơn là cơ hội để gặp chị Aicy. Kiểm tra lại túi, chắc chắn là có hai cuộn giấy trong đó, tôi ra khỏi kho lương thực.
"Thật là thoải mái!"
Vươn hai tay, tôi thưởng thức bầu không khí tươi mát sớm mai. Ở phía đông mặt trời đang ló dạng. Mây trắng bồng bềnh trên trời xanh vô tận. Một ngày tốt lành. Thất khó để tin được, lũ goblin man rợ sắp tiến công. Đúng lúc, tôi nghe thấy một giọng trầm, đó là giọng của chú gác kho.
"Cháu cũng dậy sớm nhỉ."
Cũng? Nói vậy là, có ai đó cũng dậy sớm như tôi. Khỏi đoán cũng biết chắc là Allen rồi. Cậu ấy dậy trước tôi và đã đi đâu đó. Trông chú gác cổng có vẻ mệt mỏi, chú ấy đã gác kho cả một đêm nên không thể khác được. Tự hỏi, có thể làm được gì cho chú không. Tôi cười tỏa ánh ban mai.
"Chú đã vất vả rồi! Chúc chú có một buổi sáng tốt lành."
Tôi nghĩ là điều này không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Khi làm việc mệt mỏi mà được ai đó quan tâm, sẽ làm cho trong lòng cảm thấy được động viên. Cũng chỉ có thế mà thôi. Tôi chỉ có thể làm được như vậy.
"Milla ngoan thật đấy. Chẳng bằng thằng con của chú, suốt ngày chỉ bày trò quậy phá..."
Chú thở dài, than thở. Đâu đó trong đôi mắt quầng thâm của chú, có chứa nổi thương xót. Có chuyện gì đã xảy ra thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ đó là điều tôi không nên đi quá sâu.
"Cháu đi tìm Allen nhé."
Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
"À, nhớ là không được ra khỏi hàng rào đấy."
Nghe thấy giọng chú vọng lại ở phía sau, tôi vừa chạy vừa quay đầu lại cúi nhẹ một cái.
〇
Nơi tôi tiến đến, là cánh đồng Hỏa chi tử. Một loại cây ăn quả kỳ lạ không có ở trái đất. Quả có hình dạng giống quả cầu lửa, thân cây lại có màu đen. Thật sự rất kỳ lạ. Làng chúng tôi nhận được hạt giống cách đây khoảng vài tháng trước, và bắt đầu trồng vào thời điểm đó. Giờ cây chỉ mới cao ngang bằng tôi, còn rất lâu mới ra đơm hoa ra trái. Tôi rất mong chờ được thưởng thức hương vị của loại quả lạ này.
"A, kia rồi. Allen ơi!"
Nhìn thấy Allen ngồi thơ thẩn trên một tảng đá. Tôi gọi cậu ấy. Allen khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Cậu vội tránh ánh nhìn. Biểu hiện của cậu ấy từ đêm hôm qua làm tôi có chút để tâm. Mặc kệ, cậu ấy có muốn tránh mặt tôi hay không, tôi vẫn chạy đến ngồi cạnh Allen.
Trong làng này, thì bạn thân nhất của tôi chỉ có Allen. Những đứa nhóc khác toàn bày trò chọc ghẹo tôi, thành thật tôi cũng không ưa mấy đứa nhỏ ấy cho lắm. Khi nào chúng lớn lên và có hiểu biết rồi, đến lúc đó thay đổi cánh nhìn về lũ nhóc cũng chưa muộn.
"Quả nhiên, Allen ở đây!"
Tôi cười tỏa ánh ban mai. Allen vẫn không có dấu hiệu quay đầu lại. Mỗi lúc đắng đo điều gì, cậu ấy lại đến khu đất này ngắm nhìn bìa rừng bên kia. Tôi biết rõ Allen mà, chắc cậu ấy lại đang lo lắng gì rồi. Đã thế, tôi sẽ trêu cậu ấy một chút cho quên đi lo lắng luôn.
"Allen, cù lét, cú lét, cù lét này!"
"Ahahaha... đợi đã Millia. Aaa, dừng lại.. chết mất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!