Chương 23: Quỷ Ma Kiếm

Ghi chú: Xin lỗi  vì đã bắt các bạn phải đợi hơn nửa năm. Mình thật sự không biết nói gì nữa. Nhưng chắc là truyện này tiến độ sẽ rất chậm. Sau khi những truyện khác hoàn thành, mình sẽ chuyên tâm viết.  

Tuyết vẫn tiếp tục rơi. Tôi lơ đẳng nhìn những bông tuyết ở bên ngoài kết giới trong khi chờ đợi anh Betovelt. Một lúc sau, anh ấy xuất hiện ở điểm hẹn, cùng với một cô gái lạ mặt.

Cô gái này có nước da màu đỏ đồng và cặp mắt màu tím trông rất huyền bí. Mái tóc màu bạch kim bóng loáng được buộc gọn gàng ở hai bên. Khoác trên mình là bộ áo được may từ da thú, để lộ ra phần bụng. Váy cũng tương đối ngắn, thể hiện rõ nét cặp đùi thon gọn. Đặc biệt đáng nói là sau lưng cô gái treo một thanh đại kiếm có chiều dài còn hơn cả chiều cao của cô.

Cô gái đang đứng bên cạnh anh Betovelt, mang dáng vẻ giống như của một chiến binh Amazon. Tôi không khỏi có cảm nhận này.

"Đây có phải là cô gái mà anh Betovelt định giới thiệu với tôi?"

Ngày hôm qua, anh Betovelt có nhắc đến huấn luyện viên sẽ dạy kiếm thuật và thương thuật cho tôi. Một cô gái chuyên về vũ khí, dù vẫn chưa tiến hóa nhưng vẫn có thể chiến thắng anh Betovelt trong lĩnh vực của mình.

"Đúng vậy. Nhưng, chỉ có một mình cô thôi sao?" Anh Betovelt đảo mắt nhìn quanh. Không tìm thấy ai khác, anh ấy lại nhìn về phía này.

Trong lòng tôi thầm nhớ lại chuyện đêm qua. Tôi và White đã bàn luận với nhau về chuyện luyện tập. Nghĩ kỹ lại, White không hiểu được ngôn ngữ Goblin. Dù nhỏ có tham gia luyện tập, cũng chỉ hiểu được một vài phần. Thay vì để nhỏ tham gia vào một buổi tập ít hiệu quả như vậy. Chẳng thà để tôi học xong rồi truyền thụ lại cho nhỏ.

"Vì White không hiểu được ngôn ngữ Goblin. Tôi định sẽ dạy lại cho nhỏ sau."

White đã đồng thuận với ý kiến của tôi. Không những thế, nhỏ còn vui mừng vì được học riêng với tôi...

"Ta cũng thấy như vậy là ổn nhất. Khác với cô, cô gái đó chỉ là một con người bình thường." Anh Betovelt gật gù "Giờ thì... Đây là Rubiria. Là cô gái mà ta đã nói với cô hôm trước."

Được anh Betovelt vỗ vào lưng, Rubiria tiến lên phía trước.

Nghe được tên của cô gái, tôi nghĩ bụng, liệu có phải vì nước da cô ấy có màu giống màu đỏ mà anh Betovelt đặt cho cô ấy cái tên Rubiria không?

"Rubiria là Rubiria. Rất hận hạnh được làm quen."

Chất giọng của Rubiria khá lãnh đạm. Lạ thay tôi lại cảm thấy giọng này rất phù hợp với hình ảnh của Rubiria.

"Tôi cũng vậy. Tên tôi là Millia. Từ nay xin được chỉ giáo." Tôi cúi nhẹ đầu. Hai tay vô thức nhấc váy. Hiện tôi đang khoác một bố váy có quần bó bên trong, một thiết kế tương đối linh động, phù hợp cho di chuyển mà White tặng cho tôi.

"Hai người đã làm quen với nhau. Vậy thì trước khi giao cô lại cho Rubiria. Ta có vài điều cần phải cân nhắc." Anh Betovelt đặt tay lên đầu Rubiria. Xoa nhẹ mái tóc của cô ấy. "Rubiria đã tiến hóa thành Rogurini. Quỷ Ma Kiếm. Ta không hiểu rõ chủng loại này là gì. Cũng không biết tại sao Rubiria lại trở nên như thế này. Vì vậy, ngay cả ta và Rubiria cũng không thể nắm rõ được sức mạnh của Rogurini là đến đâu."

Rogurini? Quỷ Ma Kiếm? Gì vậy, nghe ngầu thế?! Tôi không khỏi cảm thấy hưng phấn khi nghe đến cái tên đậm chất "thanh xuân" này. Nhận ra tôi đang hào hứng lắng nghe, anh Betovelt tiếp tục.

"Rubiria có thể hóa thành một thanh kiếm. Theo ta nghĩ, đó có thể là Quỷ Ma Kiếm. Tuy nhiên, ta lại không thể chạm vào tay kiếm... Tóm lại, vẫn còn rất nhiều bí ẩn về chủng tộc này. Ta muốn cô hợp tác, cùng ta tìm hiểu về Rogurini."

"Nghe siêu thật nhỉ. Được rồi, tôi sẽ cố hết mình giúp anh! Nhân tiện, tôi có thể thứ chạm vào Rubiria trong dạng kiếm không?"

Tôi ngả người lên phía trước, nhìn đắm đuối vào Rubiria. Một người có thể hóa thành kiếm. Và thanh kiếm đó không phải ai cũng có thể chạm vào được. Thiết lập này, chẳng phải là thứ đó sao!

Làm sao tôi có thể kiềm chế được mong muốn chạm thử. Nếu tôi có thể chạm vào. Nói cách khác, tôi sẽ là người được chọn. Nhưng mà vì đây là Quỷ Ma Kiếm, nên có lẽ tôi sẽ trở thành Ma Vương nhỉ. Một phiên bản trái ngược với Dũng Sĩ.

"Ta không khuyến khích cô thử đâu. Một cánh tay của ta đã bị nướng chín đấy." Mặt anh Betovelt đã xanh nay còn xanh hơn như đang hồi tưởng lại một ký ức đau khổ.

Tôi run nhẹ người khi nghe thấy hai từ "nướng chín".

Ừm. Mặc dù rất có hứng thú, nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Đành ngoan ngoãn bỏ cuộc vậy.

"Cô đồng ý giúp ta rồi nhỉ." Ánh mắt nghiêm nghị của anh Betovelt nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi chóng vánh gật đầu.

"Vậy thì, hai cô hãy bàn bạc với nhau về buổi luyện tập đi. Nếu không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Ta sẽ không can thiệp vào quyết định của hai người đâu."

Sau khi phẩy phẩy tay vài cái, anh Betovelt quay trở lại với công việc vẫn còn đang trì trệ vì cơn bão tuyết đột ngột kéo đến.

Tôi và Rubiria nhìn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!