Tôi quyết tâm và đẩy cửa vào trong.
Nhìn thấy mẹ ngồi gục đầu lên bàn, có vẻ như đã khóc suốt đêm và hiện đang ngủ, tôi cảm thấy có chút hơi khó ở. Cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng ngực. Tôi rõ là một đứa ngốc khi quên mất rằng, vẫn có người luôn chờ đợi tôi trở về.
Lý do tôi chọn đến dị giới này là vì tôi không muốn tiếp tục sống một cuộc đời tầm thường như trước kia. Không có tài năng, không có điểm đặc biệt, chỉ là một kẻ sống bám vào tài sản bố mẹ để lại. Ngày qua ngày không làm gì hết, mải cắm đầu vào đọc manga, xem anime, lướt light novel. Tôi đã quá chán nản một cuộc đời như vậy.
Nói là nói thế, nhưng tất cả chỉ là lý do lý trấu mà thôi. Vô năng và chẳng làm được gì ra hồn, tôi ghét bản thân như thế. Vậy nên, tôi cần một lý do đủ thuyết phục bản thân chạy khỏi hiện thực. Có quân bài 'lý do' rồi, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa. Hẳn là tôi đã có suy nghĩ như vậy.
Nhưng lần này thì khác. Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Ở thế giới này, tại cuộc đời thứ hai này, tôi sẽ viết lên câu chuyện của riêng mình. Tôi đồng ý rằng, tôi đã có phần hấp tấp. Mặc dù kết quả tốt hơn mong đợi, nhưng tôi đã lẻn vào rừng và xém chút để mất mạng.
Tôi đã làm mẹ lo lắng. Mẹ là người thân duy nhất của tôi. Tôi thật bất hiếu nhỉ. Vì ham muốn sức mạnh, vì thỏa mãn khát vọng của bản thân mà tôi đã quên mất vẫn có người chờ đợi tôi trở về. Không giống như tiền kiếp, ở nơi đây tôi không chiến đấu đơn độc.
Đã quyết tâm rồi! Ý trí của tôi giờ đây vững như đồng và cứng hơn cả sắt. Chỉ một chút hoặc hai chút sẽ không làm tôi lay chuyển được đâu. Cách duy nhất loại bỏ mối lo lắng của mẹ, đó chính là, tôi sẽ ngồi mặt đối mặt với mẹ, và bày tỏ hết mọi thứ. Có lẽ, sẽ hơi khó khăn đôi chút. Nhưng, tôi tin Bạo Thực sẽ thay tôi thuyết phục mẹ.
Ừ thì... Bạo Thực là quân cờ mạnh nhất của tôi mừ! Không phải là không có rủi ro. Có thể là tôi sẽ gặp nguy hiểm vào một lúc nào đó. Bạo Thực chỉ làm giảm thiểu đi khả năng đó thôi. Tuy nhiên hãy nghĩ mà xem, liệu một thế giới tràn ngập Ma vật, Hầm ngục và cả Ma vương như thế này thì có an toàn mãi được không?
Cho là tôi lý do lý lẽ cũng được, có sức mạnh vẫn hơn. Luật chơi của thế giới này là "Cá lớn nuốt cá bé". Vì dụ thực tế nhất là, tôi thì xém bị Dạ Xạ nuốt tươi, còn Dạ Xà thì bị Tifa one
-punch. Không có sức mạnh thì đừng nói bảo vệ người khác, ngay cả bản thân cũng chẳng cứu được.
Nhân tiện thì, mấy dòng suy nghĩ trên chỉ vỏn vẹn 3 giây khi tôi đang mở cửa. Tôi cũng chẳng hiểu sao tốc độ suy nghĩ của mình lại nhanh được như vậy.
"A... Chúng ta vào nhà thôi nhỉ. Bên ngoài đang rất lạnh, ahaha..." Tôi cười nhạt và mời Tifa vào nhà.
Bên ngoài, tuyết rơi như vũ bão. Đà này chắc phải gọi là siêu bão tuyết mất. Chẳng mấy chốc mà mặt đất đã bị thống lĩnh bởi màu trắng xóa rồi. Nhiệt độ chắc phải thấp lắm, may mà tôi có Vô Hiệu Hóa Nhiệt.
Tôi kéo tay Tifa vào trong nhà, và đẩy vai cô ấy xuống ghế đối diện với mẹ tôi và White. Thấy hai tay cô ấy hơi run nên tôi liền vào bếp pha cho cô ấy một tách trà nóng.
"Cảm ơn cậu nhé, Millia. Tớ thật vô dụng khi không có kỹ năng kháng lạnh..." Cô nàng này có sở thích đổ lỗi cho bản thân nhỉ.
Ngoài cửa sổ tiếng gió hắt hiu vang lên. Vai Tifa khẽ run vì lạnh. Thấy vậy, tôi chạy đến lò sưởi và bỏ thêm củi vào hâm nóng căn phòng. Lò sưởi bám đầy hơi khói này mỗi năm vào mùa đông mới lôi ra dùng, nhìn thấy nó những kỹ niệm đẹp lại ùa về trong tôi.
Tifa đưa hai tay ôm lấy tách trà vẫn còn nóng. Cô ấy trong bộ áo choàng trùm kín mặt húp một ngụm trà rồi thở ra hơi thở trắng xóa. Trong phòng đã đốt củi rồi nhưng có vẻ vẫn hơi lạnh. Húp xong một ngụm, Tifa pha húp nhẹ thêm một ngụm nữa. Song, cô lại nhìn vào tách trà và thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ tôi với White.
Không biết nói gì, đợi củi cháy hết tôi lại cho thêm một vài thanh củi vào lò. Được một lúc có vẻ phòng đã ấm lên, tôi mới ngồi vào ghế trống cạnh Tifa và đối diện mẹ.
So với ngôi nhà trước đây, ngôi nhà mới chị Mirai xây cho chúng tôi rộng và thông thoáng hơn rất nhiều. Nhờ vậy khói bóc lên từ lò cứ như thế thoát ra khỏi cửa sổ, tan biến vào màn sương tuyết, nên ngồi đây sẽ không bị hít phải khói CO.
Với cả, thiết kế của chiếc lò cũng khá đặc biệt. Lò tròn và có bốn chân đứng, bên trên lấp một chiếc ống hình chữ L. Khói sinh ra sẽ đi qua đường óng đó và thoát ra bên ngoài, vì vậy lò sưởi thường được đặt cạnh cửa sổ.
"... Người đó có phải là mẹ của cậu không, Millia..." Tifa đột nhiên hỏi. Đôi mắt của cô ấy đã bị giấu bên dưới lớp áo choàng, tôi không biết cô ấy đang nhìn ai, nhưng chắc là không phải White. Tuy White lớn hơn tôi 1-2 tuổi gì đó, khuôn mặt nhỏ vẫn rất thơ ngây chưa dứt bỏ hết nét trẻ con.
Khuôn mặt White lúc ngủ dễ thương tựa như thiên thần... Nếu đầu óc nhỏ không có vấn đề...
"Đúng vậy. Mình cũng sỡ hữu mái tóc đen và cặp đồng tử tím giống mẹ. Người trong làng hay bảo tớ và mẹ giống hai chị em hơn là mẹ con, chắc là bởi trong mẹ khá trẻ so với tuổi tác."
"...Ồ... Vậy cô gái dễ thương bên cạnh?"
"Là White, bạn đồng hành? của mình. Tính cách hơi méo một chút..." Nói đúng hơn là nhỏ White này yêu say đắm một cô bé half
-elf, năm nay chắc vừa tròn 13 tuổi. Loliyuricon? Tôi cũng chẳng biết xếp nhỏ vào loại từ khóa gì...
Tôi chưa nhìn thấy cô bé Angelyne gì đó, dựa trên miêu tả của White thì, cô bé sở hữu mái tóc xanh đen và cặp đồng tử màu vàng sao, đôi tai nhọn nhưng hơi ngắn của half
-elf. Tính cách ương ngạnh, lạm dụng và ỷ lại vào quyền lực gia thế. Tôi chẳng tìm thấy điểm tốt gì từ cô bé đó hết. Mà, khi yêu rồi thì thường mù quáng mà.
"Bạn đồng hành?" Tifa hơi nghiêng đầu. Có vẻ như cô ấy chẳng bận tâm đến vế sau.
"À, mình quên nói nhỉ. Mình tính hành nghề Mạo hiểm giả, và White là đồng đội đầu tiên trong tổ đội của mình." Thực ra Công chúa Sulvia mới là đầu tiên, mà nếu giải thích thì phiền lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!