Chương 20: Tuyết Đầu Mùa

Tóm tắt lại nội dung phát nào.

Tôi vào rừng Folfihm để tìm kiếm nguyên liệu thì bị Dạ Xà đánh úp sọt. Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi được Tifa giải cứu. Tifa đã diệt gọn Dạ Xà chỉ trong một đấm. Y như anh đầu trọc nào đó. Cũng là Tifa, nhưng lần này cô nàng ném tôi vào một vạc nước sôi. Quá đáng ghê! Cơ mà, cô ấy đã cứu mạng tôi mà. Thích làm sao là quyền của cô ấy. Tôi

-không

-có

-trách

-một

-chút

-nào

-đâu

-nhé! Nhớ rõ phần này.

Trong lúc vẫn chưa nuốt nổi tình hình, cố gắng tìm cách thoát thân. Bùm! Thế là anh Betovelt phá cửa xuất hiện. Phim hành động chắc. Xém chút là anh ta đã làm đầu tôi có cùng cảnh ngộ với cánh cửa luôn. Sợ thật.

Rồi gì nữa... À! Anh Betovelt đột nhiên gọi tôi là "Con gái của ngài Ma thần". Thông tin này tôi mới biết luôn, ngạc nhiên chưa. Đặc điểm ngoại hình của Tà Thần Tộc là 'tóc đen như màn đêm', 'đôi đồng tử tím như đá sapphire', nhưng theo tôi nghĩ, điều đó chẳng nói lên gì cả.

Và rồi, đến điểm quan trọng này. Sức mạnh của tôi đã thức tỉnh!!! Phư phư phư, cuối cùng thì đời tôi cũng lên hương lên nhan rồi. Hóa ra tôi vẫn còn một con ách chủ bài giấu ở trong người.

Bạo Thực! Nghe tên thấy oai rồi. Cái gì mà, khi ăn ma thạch sẽ hấp thụ được điểm kinh nghiệm, kỹ năng và cả chỉ số nữa!? Giời ạ, máu lạnh vô tình thật đấy. Con nhà người ta chỉ có mỗi 3 hộp sữa, ấy mà ảnh cướp hết cả 3 luôn....... Nhưng tôi thích! Tôi thích anh Bạo Thực vô tình ngầu lạnh.

Phải như thế mới đúng chớ! Tôi đã luôn ngưỡng mộ một thứ gì đó ngụp mùi 'Hội Chứng Tuổi Thanh Xuân' như vậy. Thì Bạo Thực mà! Nghe giống Thất tội của con người nên ngầu đừng hỏi. Này! Khoan hãy nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt nhé. Hiện tại, tôi mới chỉ là một cô bé 14 tuổi thôi. Ảo tưởng một chút thì có làm sao đâu.

Thôi, coi như là tóm tắt xong hết rồi.

Giờ thì, măm ma thạch thôi! Phừ phừ~

Nhân tiện, 4 viên ma thạch đang đặt gọn trên lòng bàn tay tôi lúc này chính là những viên ma thạch tôi đã bỏ vào trong túi trước khi đến đây. Sau khi ăn tối ở nhà anh Betovelt, tôi đã nhờ Tifa tìm lại chiếc túi cho mình. Bên trong còn đủ 4 viên ma thạch và 4 chiếc sừng thỏ, không thiếu món nào. Ủa? Không có khoan chiên! À... Tôi đã ăn hết mất rồi. Ngại ghê. Còn là tôi đã mang ra mời Tifa ăn thử rồi. Mà, sau này còn có cơ hội chiên khoai tiếp mà.

Làng tôi cái gì cũng thiếu chỉ riêng khoai là không thiếu thôi.

Còn về bộ trang phục tuy có rách một xíu (không đến mức rách toạt như tôi đã nói), nhưng với kỹ năng Hầu Gái

-emon của tôi, vết rách này cũng chỉ là muỗi. Chỉ với một vài đường may là nó lại tinh như mới.

"Tuyệt thật! Millia, cậu vạn năng đến mức độ nào vậy? Tại sao đồ đã bị rách mà cậu vẫn có thể sửa nó? Ở chỗ tớ, quần áo bị rách đều được mang làm giẻ lau hoặc vứt đi luôn." Chẳng thèm e dè nữa, Tifa khen tôi hết lời hết nước luôn.

Ngượng đến đỏ mặt. Tôi vẫn chưa quen lắm cảm giác được người khác khen, và đặc biệt đó còn là một cô gái đáng yêu như Tifa. Mái tóc bạch kim bồng bềnh xõa xuống vai, đôi tai và nước da xanh đặt trưng của loài, cặp đồng tử ánh lên sắc vàng. Khuôn mặt trẻ thơ nhưng lại có nét hấp dẫn riêng. Mặc dù cô ấy là chủng tiến hóa cao cấp hơn của Goblin, giống loài không mấy đẹp mắt kia, nhưng đáng yêu thì vẫn là đáng yêu.

Không muốn thừa nhận cũng không được.

"Còn nữa còn nữa! Phải làm sao thì mới có thể may ra được những đường chỉ gọn gàng như vậy nhỉ. Từ chất lượng nấu nướng cho đến kỹ thuật may vá, cả làng này đều đã thua Millia rồi đó. Millia đúng là đa tài." Bộ trang phục của tôi như thể đang múa lượn trên giữa không trung. Thật ra đó là bởi Tifa đang vô cùng hớn hở với kỹ thuật may vá chưa từng nhìn thấy.

"Hawawa... Tớ thật ngốc khi đã đối xự tệ hại với cậu. Không chịu xem xét trước sau mà đã ném cậu vào món súp dở ẹt của mình. Lại còn xé đi bộ trang phục được may ra với kỹ thuật vi diệu như vậy. Dù có là vì ngài Betovelt, thì hành động đó vẫn quá não tàn. Tớ đáng bị chê trách mà!"

Tifa thay đổi thái độ nhanh như gió đổi hướng. Vừa nãy cô ấy còn cười rạng rỡ, cùng bộ trang phục múa một vòng quanh phòng. Giờ nhìn lại đã thấy cô ấy đang cúi đầu quở trách bản thân.

"A... Millia? Sao cậu lại ăn ma thạch! Có phải do tớ đã làm mấy điều xấu xa không thể tha thứ với cậu không? Nhưng... cũng đâu đến mức phải ăn thứ đắng nghét đó..."

Nói vậy có nghĩa là cậu đã ăn thử ma thạch à? Tính hiếu kỳ này giống hệt anh Betovelt. Hai người này hợp nhau ở một điểm không ngờ tới làm tôi xém chút đã bật cười.

"Tifa, khoan hãy ngạc nhiên đã. Mình ăn ma thạch là bởi vì kỹ năng Bạo Thực của mình có thể hấp thụ được kỹ năng ẩn chứa trong đó." Tôi nghĩ chẳng có việc gì phải giấu Tifa cả. Nên nói hết ra luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!