Chương 17: Kế Hoạch Xây Dựng Căn Cứ Bí Mật (mở Đầu)

Trong ký ức không rõ ràng của tôi, hình như thời điểm đó tôi chỉ là một thằng nhóc thích bấm chuông cửa nhà người khác rồi bỏ chạy, mỗi lúc được bố mẹ bảo "Ngày mai gia đình chúng ta sẽ cùng về nhà bà nhé!" là y như rằng đêm hôm đó tôi mừng đến không ngủ được.

Từ lúc bé xíu tôi đã thích nghe kể chuyện rồi. Lần nào đến nhà bà, tôi lại được bà kể chuyện cho nghe. Vậy nên, đối với tôi, hằng năm vào kỳ nghỉ hè, đến nhà bà chơi đã trở thành một thông lệ.

Trong gia đình, ai cũng nhận định bà là một người ít nói, khó gần. Nhưng tôi biết bà là người hiền dịu và biết quan tâm gia đình hơn bất kì ai khác. Từ những câu chuyện bà kể, tôi luôn cảm nhận được điều đó.

Thỉnh thoảng câu chuyện của bà sẽ khiến tôi cười không thể ngớt, đôi lúc câu chuyện của bà lại làm tôi rưng rưng lệ nơi mí mắt. Mỗi câu chuyện là mỗi bài học, mỗi lời dạy. Bà đã dạy cho tôi rất nhiều điều thông qua những câu chuyện bà kể.

"Trên cõi này, dù giàu hoặc nghèo, lành lặn hoặc què quặt, bệnh tật hay khỏe mạnh, bất kể đó là kẻ nào cũng đều có một túi hành lý riêng ở trên vai. Tuy nhiên, túi hành lý đó có nặng hay không còn phụ thuộc vào cảm giác của mỗi người. Vậy nên, chỉ cần khinh nhẹ vạn vật mọi sự, cuộc sống chắc chắn sẽ nhẹ nhàng và thú vị hơn nhiều. Teehee~ " Trong số những lời dạy của bà, tôi bị ấn tượng với câu này nhất. Quả nhiên bà là một người am hiểu sự đời.

Nói một cách gãy gọn, hãy cứ sống một cách thật lạc quan vào. Một khi trong đầu chỉ có toang một cánh đồng hoa, tự nhiên cuộc sống sẽ vô cùng đơn giản và thoải mái.

Tôi sẽ khắc sâu lời dạy của bà trong gan mình. Giờ thì... Quay trở lại với hiện thực nhỉ.

"Quyết định vậy nhé. Chúc cậu ngủ ngon, Millia."

Quyết định...? Ửm? Ửm?? Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi ôn lại kỉ niệm vậy?

Mới gặp thì nghĩ đó là một cô gái nhút nhát, kém giao tiếp và có nhiều vấn đề trong quá khứ, nhưng hiện tại tôi chỉ thấy thần kinh của White mới là thứ gắp vấn đề thôi. Thẳng thắn vậy thì hơi bị thất lễ nhỉ.

Tuy nhiên toàn bộ những gì tôi nói đều là sự thật. Chỉ mong rằng, tôi của 15 phút trước không ngu ngốc hiếu kỳ quá khứ của người ta... Phiền não cũng không giải quyết được gì, có khi vấn đề sẽ còn nghiêm trọng hơn. Vậy nên, tạm thời tôi sẽ sắp xếp lại câu chuyện chút.

White ban đầu là một cô bé rất bình thường... Chắc vậy. Sau khi gặp được Angelyne và bị cô tiểu thư đó hành hạ, dòng máu khổ râm tiềm ẩn trong cơ thể của White đã bị đánh thức. Tiếp theo, White đã dùng tình dược(?) mê hoặc Angelyne. Và khi thứ bùa mê ấy hết tác dụng, gia đình của White đã bị đẩy đến chốn làng quê ngoài bìa vương quốc này.

Từ câu chuyện trên có thể nhận định như vầy, White chính là cội nguồn của căn nguyên. Tôi cũng không hiểu tại sao White lại phát sinh ý tưởng dùng tình dược, nhưng chắc chắn là thần kinh của nhỏ đó có vấn đề...

Chưa kể khả năng diễn xuất của White còn rất thần thánh đến mức tôi lầm tưởng White là một cô gái nhút nhát cần được bảo vệ... Đoạn ở trong rừng, nếu không có tôi, không biết White sẽ giải quyết tính huồng (bị Dạ Xà tấn công) đó như thế nào, về điểm này thì tôi cảm thấy hơi tò mò, nhưng thôi tạm thời cứ gác qua một bên.

Tóm tắt lại, nếu thành thật không chừa lại một chút xạo sự nào mà nói, tôi chỉ có chút xíu hối hận khi đã nói "... Mình muốn cậu trở thành động đội số một..." gì gì đó... Loại trừ điều này ra thì không còn khúc mắc nào nữa. Việc cứu White là tôi tình nguyện, bị lộ kỹ năng cũng là do tôi. Tôi sẽ không trách cứ gì White hết... Ừm....... Nếu suy nghĩ thông thoáng hơn, xem như là tôi ủng hộ cho chuyện tình cảm của White đi. Người ta vẫn thường nói "Không cần yêu, chỉ cần được yêu" mà. Chắc... Chắc là Angelyne sẽ hạnh phúc thôi. À, nói vậy không có nghĩa là, tôi tán đồng việc phá hoại hôn ước của người ta đâu.

Sao cũng được, trước tiên hết, tôi cần phải nhìn vào những vấn đề trước mắt.

Hình như, White đã nói, muốn vào hầm ngục rừng để nâng cao sức mạnh gì đó. Nhỏ tính vào đó để thăm dò trước nhưng không ngờ lại bị lạc đường nên đã ngồi giữa khu đất trống, chờ đợi mặt trời mọc, đồng thời gây áp lực cho ông Tio... Đâu đuôi là vậy, nhưng nếu tôi không đến có khả năng White đã nằm trong bụng của Dạ Xà rồi, hoặc nếu White sở hữu kỹ năng hay kỹ thuật đặc biệt gì đó có thể thoát thân khỏi những tình huống như vậy thì... lòng tốt của tôi sẽ trở nên thật đáng thương...

Dù sao đi nữa, White bình an là tốt rồi. Chuyện của sau này khi nào đến hãy cứ để nó đến, giờ có quan tâm cũng không thay đổi được hiện thực.

Ý kiến vào hầm ngục rừng nâng cấp của White, tôi cũng tán đồng. Mục đích của White có lẽ là phá hoại lễ đính hôn của Angelyne vào mùa hè năm sau, nhưng tôi thì chỉ đơn thuần là muốn tôi luyện bản thân thôi. Miễn sao, có thể mạnh lên thì chẳng có lý do gì để tôi từ chối tổ đội với White cả. Hơn nữa, tôi là người mở lời mời nhỏ mà...

Ngày mai mọi người vẫn sẽ phải tất bật chuyện đồng án, trước khi mùa đồng hoàn toàn đến việc thu hoạch khoai và bồi dưỡng đất cần phải được hoàn thành. Đây đã là thông lệ không thể thiếu của mọi năm rồi. Về phía xưởng may cũng không thể trong một sớm một chiều xây dựng rồi đi vào hoạt động ngay được. Đồng nghĩa, ngày mai tôi rất rảnh rỗi.

Không phải là tôi không làm việc, vì mẹ không cho phép tôi làm việc nặng thôi, tôi sẽ lợi dụng điểm này để xây dựng thời gian biểu cho ngày mai.

Tạm thời dừng lại ở đây thôi, cũng đã đêm muộn rồi, nếu không ngủ đủ giấc lúc thức dậy sẽ mệt mỏi lắm.

Định sẽ nói "Chúc ngủ ngon." nhưng khi nhìn qua bên cạnh, tôi thấy White đã đang ngủ ngon giấc. Mới lúc nãy còn nói những lời đe dọa tôi, và liến thoắng về kế hoạch phá hoại lễ đính ước, vậy mà khi ngủ nét mặt lại ngây thơ, tựa như thiên thần. Nếu không phải con gái thì có lẽ tôi đã không ngủ được rồi (ý nghĩa sâu sắc)....... Dù sao đi nữa "Chúc ngủ ngon."

Funya...? Màn hình đen thui...? Không... Hình như khuôn mặt của tôi đang bị nhấn chìm trong cảm giác gì đó rất mềm mại... và ấm áp nữa. Cảm giác này là gì vậy? Tuy không thở được, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Nhắc đến thì, đêm hôm qua tôi đã ngủ cùng với White nhỉ. Không biết bây giờ trời đã sáng chưa ta. Á! Đầu tôi lại bị siết chặt hơn rồi!! Tôi đang ở đâu thế này?!

"N~ú n~oi n

-hới ~" Mặc dù, tôi đã bất giác cầu cứu nhưng lại không thấy khó chịu chút nào trong cảm giác mềm mềm ấm ấm này... Và cuối cùng thì đầu tôi cũng được nới lỏng...

"Haa... Haaa... Haaa." Đầu tiên tôi không nghĩ ngợi gì và hít thở thật sâu, giây tiếp theo thì tôi ngã ào xuống giường!

"..." Dùng hai tay bưng miệng lại bằng một cách nào đó tôi đã ngăn được tiếng hét của mình lại... Phù~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!