Chương 16: Khởi Nguyên Của Thảm Họa

"Vâng~ cảm nhận của quý khán giả về chương trình của đêm hôm nay thế nào ạ?"

Trên màn hình TV, tên hề bỏ mũ cúi chào.

"Ngốc nghếch ~ ngu ngốc ~ ngốc nghếch, đúng là một cô bé đáng thương trong vỡ kịch định mệnh. Thật đáng thương~"

Tên hề dụi dụi khóe mắt hết sức giả tạo. Vô vàn những tiếng cười vui nhộn từ dưới khán đài vọng lên sân khấu.

Cùng bản nhạc nền gợi dậy vẻ mai mỉa, chương trình tiếp tục phát sóng.

"Vứt bỏ cuộc sống an bình, trở thành con rối trong một vỡ kịch. Khi nhận ra sự thật, cảm xúc sẽ như thế nào nhỉ? Đáng tiếc~ làm sao có thể nhận ra được, ahahaha."

Lần này, tiếng cười của tên hề khuấy động sân khấu. Mang đến một bầu không khí có phần điên loạn.

"Tưởng chừng như đã có được sức mạnh, nhưng lại nảy sinh điểm yếu, kết quả vẫn là một con rối mua vui yếu ớt và sẽ luôn bị cuốn vào những rắc rối nửa khóc nửa cười~"

Nét mặt nghiêm nghị, tên hề bỡn cợt nói. Không biết tự khi nào trên tay tên hề đã có một con búp bê tóc đen mắt là khuy áo màu tìm, hắn lắc đầu rồi ném con búp bê vào bể nước. Một tiếng *tủm* vang lên, con búp bê ngấm nước bị chìm xuống đấy bể, kéo theo đó là tràng vỗ tay không ngớt từ khán đài.

"Vâng~ vâng~ vânggggg~ rất lấy làm tiếc nuối nhưng chương trình đêm này đến đây xin hết!"

Trước tiếng phàn nàn chê trách từ đâu đó, tên hề vừa xoay vòng múa lượn vừa cười ha ha ha tưởng chừng như hắn đã bị mất trí.

"Sân khấu của đêm hôm sau sẽ là một vỡ kịch thảm khốc. Thiếu nữ được sinh ra từ bi kịch tuyệt đối sẽ làm quý khán giả hài lòng. Trái nghĩa với tuyệt vọng là sự tàn nhẫn để bảo vệ bản thân. Một câu chuyện ích kỷ chỉ biết đến lợi ích của mình. Vậy thì, hẹn gặp lại vào giờ này đêm hôm sau."

Tên hề biến mất. Màn hình tối đen như mực. Dòng chữ ngừng phát sóng nổi lên. Chương trình của đêm nay kết thúc.

Chuyện này là thật sao? Đến bây giờ vẫn thật khó tin, nhưng không ngờ những điều mà người đàn ông pha chế kia nói là sự thật.

Một gã đàn ông to lớn khoác giáp kim loại trước ngực vắt kiếm bên hông, một con nhóc trong bộ áo choàng đen có đội mũ chóp tay cầm trượng, một người tên tóc vàng trẻ trung mặc giáp da với giỏ đựng cung tên treo sau lưng.

Nhìn những tên này, tôi đoán là mình thật sự đã đến thế giới khác. Trông tên pha chế đó có vẻ khả nghi, tôi cứ nghĩ đó là một trò lừa gạt mới thịnh hành, nhưng xem ra tôi đã lo lắng thừa rồi.

Hihihi! Lũ cảnh sát sẽ chẳng đời nào đuổi được tới đây.

Đợi đã. Tình huống gì vậy?

Gã đàn ông to lớn khoác giáp kim loại trước ngực đang khóc? Hắn nhìn về phía này với đôi mắt ứ lệ và biểu cảm xúc động. Mặt khác, tên tóc vàng đang giương cung, còn con nhóc áo choàng đen thủ tư thể chuẩn bị chiến đấu.

"Hãy mau xuống tay đi Wan... Iris, người yêu của mày đã chết rồi!! Thứ ở trước mày lúc này chỉ là một con thây ma thôi..."

Thây ma? Tên tóc vàng cảnh giác nhìn về tôi và phát ngôn khó hiểu như vậy.

Nhìn kỹ, ngoài gã đàn ông được gọi là Wan ra, trên nét mặt của hai tên còn lại đều mang một sắc thái bi thương.

Đến đây tôi mới nhận ra cơ thể mình đầy những vết thương, từ những vết cắt nhẹ cho đến những vết bầm tím, nặng nhất là vết thương ở bụng, tựa như đã bị vật to tròn sắc lẻm nào đó xuyên thủng vậy... Từ vết bầm và cả vết thương đều không còn nhận thấy độ mới mẻ, máu quanh những chỗ bị cắt cũng đã đông cứng lại.

Làm sao mà tôi có thể sống được trong tình trạng này? Không liên quan cho lắm, nhưng có khi nào hai thứ vướng víu tầm nhìn này là ngực không... Vòng một của tôi đâu có to đến cỡ này? Hoặc, cơ thể này vốn không phải của tôi?

"Sem, Iris không thể nào chết được... Như mày đã thấy, chẳng phải cô ấy đã tỉnh dậy rồi sao."

Gã đàn ông to con, gọi là Wan đi, chậm rãi mở lời đáp lại tên tóc vàng. Trong giọng nói ấy chất chứa niềm vui mừng, nhưng đồng thời cũng mang một bầu không khí điên dại khó tả.

"Wan, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Anh cũng biết mà, người chết nếu không mai táng sẽ biến thành thây ma."

Con nhóc áo choàng đệm vào một câu.

"Xin mày đấy, Wan... Bốn chúng ta đã cùng nhau lớn lên trong một ngôi làng, như những người bạn thân với nhau. Đối với bọn này, Iris cũng là một người bạn vô cùng quan trọng. Wan... Đây không phải vì chúng ta mà là vì cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!