Dạ Xà là một ma thú trông giống rắn hoạt động về đêm. Chúng săn con mồi bằng phương thức dựa vào lớp da đen huyền để ẩn mình trong đêm, phóng đến với tốc độ cực nhanh khi tìm thấy sơ hở, trói nghiền mục tiêu trong cơ thể đồ xộ dài 10 mét, và dùng căp răng nanh nhọn hoắt găm vào bào mòn từng chút từng chút sức sống của đối phương.
Thông qua việc không nhanh chóng dập tắt hơi thở của đối phương, Dạ Xà có thể tận thưởng nhịp sống của con mồi khi nó giãy chết. Dường như không sở hữu nọc độc, nhưng Dạ Xà vẫn được xếp vào bậc A, chắc cũng bởi vì sự tàn nhẫn và độ biến thái... À, không, hiểm ác trong cách thức hành hạ con mồi..... Hể? Chân tôi không chuyển động được? Sao vậy kìa... Không lẽ, tôi đang cảm thấy sợ hãi! V
-Về cơ bản thì tôi rất sợ rắn... Về mặt sinh lý tôi cũng sợ rắn nốt...
Chưa kể, con rắn trước chúng tôi còn rất to nữa... Con rắn này mà tồn tại trên trái đất chắc đã xảy ra thảm họa diệt vong rồi cũng nên...
Dù gì đi nữa cũng phải chạy! Mà, chạy có thoát được nó không? Ưuuu, chắc là không... Hay là chiến đấu? Vô vọng thôi! Đánh nhau tôi còn chưa từng, chiến với đấu cụ thể là phải như thế nào tôi có biết đâu...
Trời ạ! Sao bây giờ tôi mới nhận ra là mình ngốc dữ vậy nè! Tôi đã xem thường thế giới này quá mức rồi đấy... Đây là hiện thực, không giống như trong game chỉ cần bấm nút là có thể vung kiếm và giải phóng kỹ năng.
Trở thành mạo hiểm giả, chính là đặt bản thân vào hiểm nguy và dùng chính sinh mệnh để chiến đấu. Thế giới mạo hiểm giả không ngọt ngào như bánh kẹo!
Cho đến khi đối diện với con Dạ Xà đang nhìn mình bằng con ngươi của thú săn mồi, tôi mới dần hiểu rõ vị trí của bản thân...
Con Dạ Xà chắc chắn sẽ siết lấy cơ thể nhỏ bé này, và dần dần tiêu hóa tôi trong dạ dày của nó!
T
-Tôi không muốn chết đâu! Tôi vẫn chưa làm được gì ở thế giới này cơ mà!
Đúng rồi, nếu tôi bỏ White lại...
"Millia, cậu hãy chạy đi!"
"Cậu đang nói gì vậy..."
"Tôi đã phạm phải trọng tội. Quả nhiên, tôi sẽ phải chết. Con rắn khổng lồ chính là sứ giả của thần linh đến đây để trao bản án cho tôi..."
Phải đấy, White không muốn tiếp tục sống nữa, nếu đã thế...
Chết tiệc, tôi đang nghĩ gì vậy!
Hi sinh White để cứu lấy cái mạng hèn của bản thân sao? Sau đó thì thế nào, tôi có sống thanh thản được không?
"Cùng nhau chạy thôi! Mình sẽ không bỏ mặt White đâu! Tuyệt đối!!"
Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của White.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết!"
Mau nghĩ cách đi não ơi! Liên hệ đến an nguy sống còn đó! Chẳng phải những lúc nguy hiểm hóc môn adrenaline sẽ tiết ra sao? Khả năng tự vệ sẽ bị kích thích khi gặp nguy hiểm mà!!
[Đối thoại: Không bỏ mặt bạn bè cho đến cuối cùng à. Khá khen cho sự dũng cảm của nhà ngươi đó. Được rồi, nể mặt tình cảm đó của ngươi, ta sẽ đối đầu với con rắn kia. MAU TRIỆU HỒI TA ĐI!]
C
-Công chúa Sulvia...
Cảm giác trái tim như bị thắt lại này là gì?
Công chúa ngầu quá ạ. Vậy thì, cho tôi xin phép được mượn sức mạnh của người.
[Đối thoại: Không cần quá lời, mau lên đi.]
Cung kính không bằng tuân mệnh, tôi sẽ thực hiện ngay đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!