Chương 13: Bảng Trạng Thái Bị Biến Đổi!? (phần Đầu)

Chói mắt... tôi cảm thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ dữ dội. Nếu tôi mà nhìn thẳng lên mặt trời thì khả năng hỏng luôn nhãn cầu là đại...

Mà thôi, tạm gạt chuyện đó sang một bên đi.

Ngủ không đủ giấc nên đầu óc tôi không được tỉnh táo mấy. Dù hơi mơ màng, nhưng tôi vẫn nhớ rõ như ghi hình, những sự kiện đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Việc thăng cấp khiến tôi khá phấn kích, nên khi sử dụng kỹ năng tôi đã quên tính đến hậu quả. Phải rất lâu sau khi chuyển sinh, tôi mới được trải nghiệm hệ thống kỹ năng mà. Cũng đâu thể tự trách bản thân được...

Trên thực tế, tôi đã triệu hồi thành công một bộ Xương Khô (Skeleton). Kỹ năng của tôi còn hoạt động tốt hơn những gì tôi trông đợi nữa. Cảm thấy hạnh phúc cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Ừm... Tôi sẽ thật lòng hạnh phúc... Nếu! Bộ Xương Khô đó không mở mồm ra khẩu nghiệp!

Tôi vắt tay lên trán, thở dài mệt mỏi.

Công chúa đệ nhất Sulvia Finde Von Adata. Có vẻ như, đó là danh tính thật sự của bộ Xương Khô (mà tôi đã triệu hồi). Vui hông? Vui cái nổi gì! Tôi chỉ cảm thấy rắc rối đeo bám mà thôi.

Ừ thì... Tôi cũng đã hứa, sẽ giúp Công chúa Sulvia rồi. Bị em gái phản bội và hãm hại. Biết được hoàn cảnh của Công chúa thì làm sao tôi có thể bỏ mặc cho được. Nhìn vậy thôi, chứ tôi có lòng chính nghĩa lắm đó.

Hiện tại Công chúa đang ở đâu hở? Hãy cứ an tâm, tôi đã thu hồi Công chúa Sulvia bằng kỹ năng Triệu Hồi Tử Binh Tập Sự [C] của mình rồi. Hơi ngạc nhiên đôi chút, nhưng kỹ năng này còn có cả chức năng thu hồi nữa. Và dù cho, Công chúa Sulvia trong bộ dạng Xương Khô có bị tiêu diệt, tôi vẫn có thể tái triệu hồi Công chúa sau thời gian chờ 3 ngày. Khoảng này khá giống game.

Nhận tiện, những kiến thức trên đều là do Công chúa Sulvia chỉ dạy. Một thôn nữ tầm thường, ném một viên đá là trúng cả bầy như tôi, thì làm gì được ăn học đầy đủ như đệ nhất Công chúa của một nước... Tôi chỉ hơi ghen tỵ một tẹo với khối kiến thức uyên bác kia thôi.

Không chỉ có vậy thôi đâu, tôi còn làm được nhiều trò khác nữa. Chẳng hạn như...

Công chúa Sulvia, người có nghe thấy giọng truyền đạt bằng ý niệm của thần hông?

Giả vờ giọng điệu đáng yêu chút.

[Đối thoại: Uệ! Nếu ngươi mà còn tiếp tục cái giọng đó, đừng trách ta bổ đầu ngươi ra đó!]

Hịc... Công chúa lại bắt nạt tôi nữa rồi.

Túm lại, tôi có thể truyền đạt ý niệm với Công chúa ở bất cứ nơi đâu, vào mọi thời điểm. Tôi cảm thấy rất an tâm với khả năng này. Nếu tôi cứ mở mồm ra tán chuyện một mình, người khác sẽ nghĩ tôi là con bé não bị chó nhai mất.

Mặt trời chói muốn hỏng con ngươi! Tại sao phòng tôi lại có cửa sổ vậy kìa!? Tất nhiên là để thông khí. Ý tôi là, tại sao chị Mirai không làm cửa để đóng lại. Thật là, Chị Mirai hậu đậu ghê. Cửa sổ quên cửa thì đóng lại kiểu gì. Có khác gì nhà bị thủng lỗ trên tường đâu.

Cơ mà, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Nắng lên cao như thế này có khi đã quá trưa cũng không chừng... Bậy ồi! Đây không phải là lúc để tôi thong thả nằm phơi thây chốn này. Tôi còn chưa nói lời tự biệt với chị Aicy nữa. Chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại chị ấy...

"C

-Có chuyện gì mà cậu cuống cuồng thế, Millia?"

Đoạn, Allen mở cửa bước vào. Trên tay cậu là một chiếc cốc gỗ vẫn còn dựng cột khói trắng. Cùng với dáng vẻ ngạc nhiên, cậu ta hỏi.

"Mình ngủ quên mất. Hôm nay nhóm chị Aicy sẽ rời khỏi làng vậy mà..."

Tôi vò vò cái đầu rối xù như tổ quạ của mình. Cũng chẳng có thời gian để chăm chuốt nữa. Nhảy ào khỏi giường, tôi trồng bừa luôn chiếc váy màu đất (hôm qua đã thay ra vẫn chưa được giặt đang bị treo lòng thòng ở cạnh giường) qua cổ. Hơi có mùi mồ hôi nhưng thôi kệ đi.

"À... ừm... Về chuyện đó thì... Sáng sớm nay nhóm của chị ấy đã xuất phát rồi..."

Phát ngôn ấp úng nhưng gây sốc của Allen dội thẳng vào màng nhỉ của tôi như đạn bắn. Bờ môi của tôi khô khốc. Nét mặt của tôi hẳn phải ngớ ngẩn lắm. Cộng với mái đầu rối bù, không chừng trông tôi giống nhỏ điên luôn.

"Huhu... Không chịu đâu! Mình vẫn chưa nói lời tạm biệt với chị ấy cơ mà..."

Đột nhiên tôi khóc lên như một đứa trẻ vòi mẹ quà. Khóc thì có giải quyết được vấn đề đâu. Từ khi trở thành con gái, tuyến nước mắt của tôi cũng lỏng lẻo theo. Nói vậy không có nghĩa, lúc nào tôi cũng khóc. Tôi cũng không ngờ, không được nói lời tạm biệt với anh Jarm... Chị Aicy lại khiến tôi cảm thấy buồn như vậy.

"Tại sao, Allen lại không đánh thức mình chứ!"

Cảm xúc hơi hỗn loạn. Tôi biết tôi đã hơi quá lố. Nhưng tôi đã không kìm được giọng.

"... Khuôn mặt của Millia ngủ trông quá đáng yêu. Tớ không nở đánh thức cậu." Khuôn mặt Allen méo mó. Giọng cậu ta khổ sở cứ như thú tội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!