<<Đã triệu hồi thành công 1 {Bộ Xương [F]}>>
<>
Đợi đã! Khoan! Có gì đó không đúng?
Trong lần lên cấp sau khi làm 'thịt' lũ Thỏ Một Sừng tôi đã không nghe rõ. Hoặc có thể, do quá vui mừng vì được lên cấp nên tôi đã không để tâm đến. Khi nghe thật kỹ, tôi mới nhận ra rằng đây chẳng phải là giọng nói của đàn ông sao? Dù rất máy móc nghe từa tựa Koe đi chăng nữa.
Không lẽ tôi đã bị lừa gạt rồi? Koe – Giấy giám định của tôi ngay từ đầu đã là đàn đực mà lại đi giả giọng nữ!? Ở đất nước Mặt Trời Mọc nơi tôi từng hóa kiếp thân cò lẻ bóng tôi cũng tìm thấy một vài gã đàn ông sở hữu cả giọng nam lẫn giọng nữ khi lướt youtube.
[Đối thoại:... À mà thôi.]
Trời ạ. Tôi cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Koe vừa nhìn thẳng vào mình. Chẳng qua là tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Giọng nói tôi vừa nghe được không phải của Koe. Koe đã khẳng định lại một lần nữa rồi. Vậy thì nó là của ai? Chuyện đó không thật sự quan trọng lúc này.
Bởi vì quá ngạc nhiên với chính ma thuật của bản thân nên tôi mới tìm cách đánh trống lảng đó thôi. Ờ thì, tôi cứ nghĩ thế giới này sẽ giống với game. Con Skeleton được triệu hồi lên phải đáng yêu đôi chút. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm... Nó quá REALITY!!!
Lạch cạch lách cách lạch cạch... Ôi kinh dị vãi hồn! Tôi không dám nhìn nữa đâu!!!
Skeleton là bộ xương. Ừ, tôi biết chứ. Tôi đã biết và tôi vẫn quyết định triệu hồi nó lên đây. Nhưng mà...
Hai hốc mắt trống rỗng đen kịt tựa hố đen của vũ trụ đang nhìn như muốn hút hết tất cả mọi thứ vào, hàm răng bẩn thiểu có một vài cái bị sâu đập vào nhau cạch cạch như đang biểu tình một điều gì đó. Một vài vệt nứt xuất hiện trên những khúc xương đã bị ố vàng.
A ha ha... Nhìn nó không khác gì tự đội mồ lên luôn ấy. Tôi còn tưởng hàng triệu hồi phải nhìn giống bộ xương mô hình thường được đặt trong phòng thí nghiệm ở trường chứ. Hàng thật giá thật không phải lúc nào cũng là lựa chọn tốt nhất. Hẳn là tôi vừa học được một bài học mới rồi.
Bây giờ, nếu tôi đứng cạnh bộ xương ghê tỏm này, có khi người ta sẽ lầm tưởng tôi là yêu quái luôn. Thế thì toi đời thật. Không còn đơn giản như kiểu 'Người Đẹp và Quái Vật' nữa rồi. Nếu tôi là một Mạo hiểm giả, tôi cũng không ngại chém luôn cả hai đâu...
Không lẽ nào... do con Skeleton này vẫn mới chỉ là bậc F nên mới tàn tạ tả tơi như này. Tôi hi vọng đúng là như vậy đi. Nếu bắt tôi đồng hành cùng với bộ xương khô vàng ố dơ này, tôi thà từ bỏ giấc mơ, chuyên tâm vào ngành may mặc!!
Cạch cạch cạch cạch! Xin lỗi, nhưng tao không thể hiểu mày đang nói gì. Và cũng đừng nhìn tao bằng hốc mắt đen xì đó.
Hai hàm răng vàng khè tưởng chừng như một tỷ năm vẫn chưa được đánh của nó đập vào nhau phát ra những âm thanh rùng rợn. Dường như nó đang muốn biểu tình với đôi mắt xét nét của tôi. Thôi thì không thèm nhìn nó nữa vậy.
Nhưng có lẽ, điều mà tôi ngạc nhiên nhất vẫn là tôi đang rất bình tĩnh đứng đây phân tích nó. Gió đêm cận đông lạnh thật đấy. Nhưng thú thật, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm phải làm gì đó với con Skeleton này. Để nó ở đây thì sáng mai sẽ có thảm họa xảy ra mất.
Và trước khi tìm cho nó một chỗ giấu, tôi cần phải phân tích nó một cách tỉ mỉ. Làm thế nào để ra lệnh và điều khiển, tôi còn chưa biết nữa kìa. Xem ra tôi vẫn phải tiếp tục ở ngoài hưởng gió lạnh thêm một chút rồi.
"Ơ kìa, sao một bộ xương khô lại có thứ đó...?"
Mắt tôi dừng lại tại những đốt xương cổ của con Skeleton.
Cạch cạch cạch cạch... Vâng, tất nhiên là nó sẽ đáp lại tôi bằng âm thanh rùng rợn này.
Hừm... Nhìn chăm chú... Rõ ràng là có một thứ rất không phù hợp đang được quấn quanh cái cổ xương xẩu. Nhìn không khác gì một chiếc khăn choàng màu tím được thêu chỉ vàng ở đầu và đuôi... Ừm... Đúng là khăn choàng rồi còn lẫn vào đâu nữa.
Một bộ xương biết lạnh sao? Hoang đường quá thể. Ý tôi là, nếu nó mang theo một thanh kiếm bị rỉ sét thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng đằng này, nó choàng một cái khăn trông khá đắt tiền, gợi lên phong cách quý tộc. Nhìn thật kỹ, còn có thể thấy một hình vẽ tựa như gia huy được dệt bên trên.
Dù gì đi nữa, trông cũng ngầu quá đi. Còn có màu tím mà tôi rất thích... Thử một lần thôi chắc không sao đâu nhỉ. Ngoài trời cũng đang rất lạnh mà. Tuy Skeleton là do tôi triệu hồi, đồ của nó tức cũng là đồ của tôi rồi còn gì. Nhưng, tôi không có ý định cướp bóc hay gì đâu. Hãy tin tôi đi.
"... Có thể tặng cho ta cái khăn choàng đó được không?"
Tầm bậy. 'Cho mượn' mà tôi lỡ nói thành 'tặng' mất rồi. Cái con bé này hư quá đi thôi! Tí nữa phải tự kiểm điểm mới được. Ehehe~
Cạch cạch cạch cạch cạch... À, tôi quên mất nó có hiểu... Ủa? Ơ kìa. Skeleton tháo chiếc khăn choàng bằng những ngón tay xương của nó và choàng thật nhẹ nhàng vào cổ tôi. Nó hiểu được tôi đang nói gì sao...?
Mà, cái khăn choàng này có bị bẩn không đấy? Chắc là không đâu nhỉ?
Trong lúc tôi đang vô cùng bối rối thì...
<>
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!