Bên ngoài trời đã tắt nắng. Không khí dần trở lạnh. Thế giới này nói chung, hoặc làng Lafihm của chúng tôi nói riêng, vào mùa đông, cứ đêm đến trời lại rất lạnh. Tôi còn nhớ năm ngoái, tất cả người trong làng đã tập trung lại, ngồi quây quần bên ngọn lửa trại, ăn khoai nướng để làm ấm cơ thể dưới màn đêm. Khi đó đã rất nhộn nhịp nhỉ. Sau bao nhiêu năm mới có một sự kiện khá giống cắm trại ở Nhật bản, nên tôi đã khá phẩn kích.
Nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, tự nhiên tôi lại nhớ lại mấy cảm xúc khó miêu tả như vậy. Chắc là bởi vì, hiện giờ tôi đang ngồi cạnh giường Allen, và tâm sự với cậu ấy.
Ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra với tôi. Mẹ đã phản đối tôi thế nào, về việc tôi từ bỏ ước mơ, và quyết định trở thành thợ may. Allen chỉ mới khỏe lại thôi. Tôi cũng nghĩ là không thích hợp lắm. Nhưng, hai đứa đã từng hẹn ước với nhau sẽ cùng theo đuổi con đường Mạo hiểm giả. Rời khỏi ngôi làng nhỏ bé, thực hiện những chuyến phiêu lưu mở rộng tầm nhìn. Vậy nên, ít nhất, tôi nghĩ mình cũng nên thông báo với Allen một tiếng.
Thật lòng thì, tôi có đôi chút không cam tâm cho lắm. Như vậy có khác gì tôi đã phủ định đi con người thật của mình đâu. Nếu không phải đang ngồi trước Allen, có lẽ tôi đã khóc cho thỏa thích rồi.
Quả nhiên, tôi vẫn muốn trở thành một Mạo hiểm giả. Quả nhiều yếu tố đã làm tôi quên đi mất cảm xúc này. Nhưng khi tâm sự với Allen, tôi lại không tài nào phủi bỏ được nó – Câu chuyện mạo hiểm của chính tôi.
"Vậy à... Milla đã quyết định từ bỏ ước mơ mạo hiểm giả. Đáng tiếc quá nhỉ..."
Allen vẫn giữ im lặng cho đến khi tôi bộc lộ hết cảm xúc của mình. Điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Nhờ vậy, tôi cũng cảm thấy thoái mái hơn. Allen nhìn tôi, thăm dò cảm xúc thông quá nét mặt của tôi. Nhưng tôi chỉ cười với cậu ấy. Nụ cười tỏa nắng ban mai tôi vẫn thường thể hiện. Sau đó, Allen đưa một ngón tay lên, khẽ gãi má. Gượng cười. Bộ dạng của cậu ta giống như đang đắn đo không biết nên đồng cảm, hoặc nên cảm thấy nhẹ nhõm.
"Cái cậu Allen ngốc này! Không cần phải lo lắng cho mình đâu. Mình biết, cậu cũng giống mẹ mình, phản đối mình theo đuổi ước mơ mà. Không sao đâu, mình cũng đã có quyết định của riêng rồi."
Tôi vỗ bốp bốp vào lưng Allen. Cười thật tươi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Bị vỗ liên tục như vậy, Allen ho vài cái. Rôi cũng khiên cưỡng mỉm cười. Để lộ cả bộ hàm trắng tinh. Bình thường trông cậu ta đã ngốc rồi, nay lại còn ngốc hơn nữa. Nhưng thôi tôi sẽ giữ nó làm bí mật.
"Nếu đã quyết tâm trở thành thợ may rồi thì mình nhất định sẽ trở thành một thợ may hàng đầu. Kiếm được thật nhiều tiền rồi, mình sẽ mở thêm một tiệm bánh ngọt. Nhấn chìm thế giới này trong đường và bơ sữa luôn!"
Một khi đã có quyết tâm rồi, thì giấc mơ đó phải thật lớn, phải xứng đáng với những gì tôi đã từ bỏ. Trở thành thợ may hàng đầu sẽ là bước đầu tiên của tôi. Tiếp đến, tôi sẽ mở một tiệm bánh ngọt. Tôi sẽ mang những công thức bánh ngọt ngon tuyệt mà tôi đã từng được thưởng thức qua ở tiền kiếp đến thế giới này. Càng hướng về phía trước, tôi lại càng tìm thấy được có rất nhiều con đường đang kết nối bước chân của mình.
Có một chút hi vọng rồi đấy.
"Ừm,.. Millia vui là tớ cũng vui rồi. Mặc dù, tớ không hiểu cậu đang nói gì... Ahaha..." Có vẻ như Allen vừa lầm bầm gì đó. Nhưng vì âm lượng quá bé nên tôi chẳng nghe được.
À! Nhưng cũng không hẳn là tôi sẽ từ bỏ giấc mơ Mạo hiểm giả luôn đâu. Nếu có cơ hội, thì tôi sẽ nắm bắt ngay nó. Tôi sẽ không để giuộc khỏi tay bất kì khả năng nào. Đây là kết luận của tôi.
"Allen, cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn phải không. Đến nhà mình luôn đi. Mình vừa nghĩ ra một món ăn mới khá hấp dẫn. Ăn uống đầy đủ dinh dưỡng sẽ giúp cậu mau chóng khỏe lại thôi." Tôi kéo tay Allen, lôi cậu ta xuống giường "Nhân tiện, mình muốn giới thiệu mái nhà mới của hai mẹ con cho cậu luôn!" Nhắc đến thì, Allen vẫn chưa được thấy nhà mới của tôi.
Chắc cậu ta sẽ bất ngờ lắm đây.
"Millia, đợt chút tớ còn chưa tắm rửa thay đồ... Mà! Nhà mới?. Dường như đã có quá nhiều chuyện thay đổi trong khi tớ ngủ nhỉ..." Allen nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
"Chuyện cậu không biết không chỉ có như thế thôi đâu. Đã có một chị gái xinh đẹp đến làng chúng ta. Chị ấy cực kỳ mạnh luôn. Người đã cứu và chăm sóc cho cậu cũng là chị ấy. Sau đó, chị ấy còn tốt bụng xây lại nhà giúp hai mẹ con mình nữa đấy... "
Nói đến đây tôi chạy một mình ra bên ngoài. Ở phía tây, mặt trời vẫn đang lặng lẽ nhuộm cam mây trắng. Bầu không khí mùa đông cọ sát vào làn da khiến tôi cảm thấy khá lạnh. Lúc này mà có áo khoác lông cừu tay dài và khăn len thì thật tốt. Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Làm ấm không để mấy đầu ngón tay bị tê cứng.
"Ể? Gì vậy. Cậu có thể kể chi tiết chuyện đó được không?" Giọng Allen vọng ra từ bên trong. Nhưng tôi không buồn trả lời cậu ta.
"Hôm nay trời khá lạnh. Cậu thay đồ thôi là ổn rồi. Mình sẽ chờ cậu bên ngoài."
Một lúc sau, Allen bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại. Cậu ta đã thay một bộ áo tay dài trông khá ấm áp. Ở bên trong, dường như cậu ta còn mặc thêm hai chiếc áo tay ngắn khác. Đêm mùa đông thật sự rất lạnh, mặc nhiều áo vào giữ ấm là giải pháp duy nhất của người làng này. Dù sao thì, áo khoác lông thú vẫn là một vật phẩm khá xa sỉ đối với chúng tôi.
"Millia, cậu đến đây không mặc nhiều. Hãy khoác áo của tớ này." Allen tốt bụng đưa cho tôi một chiếc áo tay ngắn, và một chiếc áo dài tay. Nhưng phải công nhận là đồ cậu ta khá rộng. Khi tôi khoác áo tay dài vào, đuôi áo rủ xuống quá gối, trông giống như tôi đang mặc váy hơn. Bên cạnh đó, ống tay áo cũng rộng và dài không kém, tay tôi chỉ xỏ được đến một nửa. Nhờ vậy, tôi thấy khá ấm áp.
Nên cũng không có gì để chê.
"Cảm ơn cậu nhé Allen." Tôi mỉm cười. Nụ cười từ tận đấy lòng. Vậy là khỏi sợ bị cảm lạnh luôn. Ehehe~
"Dễ thương như Millia, hợp với trang phục và đồ ngọt hơn nhỉ..."
"Ể? Cậu vừa nói gì vậy Allen?"
"À không có gì. Ahaha..." Cậu ta luống cuống, lắc đầu nguầy nguậy trông khá đáng ngờ.
"Vậy thì đi thôi nhỉ." Tôi kéo tay Allen thông quá ống tay áo dài và rộng.
"Ừm. Đi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!