Trong khoản thời gian rãnh rổi không có việc gì để làm, tôi đã ngồi một chỗ và ngẫm nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi rút ra một kết luận. Thế giới này được vận hành dưới một quy luật bất thành văn.
Cá lớn nuốt cá bé.
Kẻ mạnh mới là kẻ có quyền lực ở đây!
Nói cho hùng hổ thế thôi, chứ ở đâu cũng vậy hết. Chẳng hạn như đất nước Nhật Bản, nơi tôi từng sống, chỉ cần có thật nhiều tiền thì ai cũng kính sợ, và chạy theo tìm cách nịnh bợ. Điển hình của một xã hội thực dụng.
Và, nơi đây cũng vậy.
Thử nhớ đến cuộc tấn công của bọn Goblin xem. Nếu đó không phải là người được mệnh danh, Công Chúa Băng Giá Aicy, mà thay vào, Mạo hiểm giả uất ơ hạng ba Adolf, thì e rằng, không chỉ một mình anh ta, cả ngôi làng Lafihm thân yêu này cũng đã sớm bị hủy diệt rồi.
Chỉ bị giết hại đơn giản thì không còn vấn đề gì nữa. Bị bọn quái vật kinh tỏm ấy bắt về, thật không thể tưởng tượng nổi, một cô bé đáng yêu như tôi sẽ ra như thế nào... E hem.
Điều tôi đang muốn nói ở đây (không phải là khinh thường anh Adolf), sức mạnh là một thứ cần thiết và không thể thiếu đi được nếu muốn tồn tại ở thế giới này.
Sức mạnh để bảo vệ những người quan trọng, sức mạnh để bảo vệ bản thân. Tôi muốn có được một sức mạnh như vậy đấy.
Đến thế giới này, được quây quần cùng người thân và bạn bè, cách suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Ước mơ của tôi không chỉ còn là để thỏa mãn bản thân nữa, nó đã trở thành vì một ai đó rồi.
Yáaaaa! Không biết nói vậy có ngầu không nhỉ? Có đúng hông? Dẫu biết đó là vô vọng, không thể đáp ứng được. Nhưng, đôi khi, tôi lại muốn thử nói ra xem tâm trạng có thay đổi chút nào không.
Tôi muốn bảo vệ mẹ, nhân tiện che chở cho tên Allen kia luôn. Tuy nhiên, bảng trạng thái của tôi yếu như sên. Đây là sự thật không có cách nào di dời. Thế mới nói, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm. Tài năng không bằng may mắn...
Gugugu... Tôi ngồi vò đầu rên rỉ ảo não.
Tôi lở nhận ra mất rồi, nhận ra mất rồi thì không còn cách nào khác nữa. Mấy chuyện như vậy... Có suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Đúng vậy ha! Nghĩ nhiều cũng thế thôi. Có mạnh lên tí nào đâu. Chuyện gì nó đến cứ để nó đến đi, khi ấy suy nghĩ cũng chưa muộn. Quan trọng ở khả năng tùy cơ ứng biến thôi. Về khoản này thì tôi cũng khá tự tin.
Đi hơi xa rồi, nên tạm thời quay trở về điểm xuất phát nào.
Trước mặt tôi là hai sự chọn lựa.
Trở thành Mạo hiểm giả?
Trở thành thợ may?
Nếu cuộc đời là một visual novel và có đầy đủ chức năng save – load, sẽ thật dễ dàng để đưa ra một quyết định nhỉ. Chỉ việc lựa chọn một trong hai, chức năng load luôn cho phép chúng ta làm lại từ đầu.
Aaa... Đúng là phiền não. Tôi thà rằng, mình bị ngốc đi cho rồi. Sống lạc quan và không cần phải nghĩ ngợi. Được thế thì hay quá...
Tự ước bản thân ngốc sao? Có khi tôi bị ngốc thật rồi cũng nên.
Chán ghê.
Vì không có việc gì để vận động thân thể, nên tôi mới dư thừa thời gian và năng lượng, nghĩ tới nghĩ lui mấy điều không đâu vào đâu.
Mẹ sợ tôi lao động quá sức, đến cả cây cuốc cũng không cho tôi chạm vào. Nhớ hồi lúc tôi 5 tuổi, mẹ đã nghiêm khắc bắt tôi ra ngoài đồng. Vậy mà bây giờ, khi biết được bảng trạng thái của tôi yếu kém, thái độ của mẹ liền thay đổi.
Thương yêu con gái thì có thể hiểu được. Nhưng như vậy không phải là bảo hộ quá mức sao? Trước giờ tôi vẫn ra đồng thôi, có bị làm sao đâu.
Quan trọng hơn.
Đã quá buổi trưa rồi.
Ánh nắng màu vàng đang lùi dần về bìa rừng phía tây và phủ lên những ngọn cây, nom mật ong óng vàng. Lúc này mà có món gì liên quan đến mật ong, chẳng hạn như bánh kếp thì hết sẫy.
À! Không đúng.
Ý tôi là.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!