Đợi Tiêu Thanh Dung bị mang đi, Tuyên Hoà đế nói, "Đứa bé này thế nào càng ngày càng không hiểu chuyện."
"Phụ hoàng, Nhị muội bởi vì sinh bệnh ở lâu trong phòng, tính tình có chút giận dỗi mà thôi." Tiêu Nguyên Mẫn nhẹ giọng khuyên, "Lúc trước Huyền Huyền bị bệnh, tâm tình cũng không tốt."
"Nàng ta tính tình quái dị." Tuyên Hoà đế thở dài, "Vẫn là Huyền Huyền hiểu lòng người."
Tiêu Nguyên Mẫn không nói nữa, chỉ chiếu cố em trai ăn uống.
Tiêu Thành Hiên hơi hơi cụp mắt, tính tình quái dị, Tiêu Thanh Dung sợ là hỏng rồi.
Cha ruột là Tuyên Hoà đế nói thành tính tình quái dị, về sau nàng ta làm sao để gả chồng.
Sợ là không quá ba ngày, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này, Tiêu Nguyên Mẫn là ý tốt hay là…… Tất cả đều không liên quan đến cậu, mà cậu cũng không ưa gì Tiêu Thanh Dung.
Tiêu Thanh Dung có thể coi thường cậu, nhưng không thể xem thường mẹ cậu, tuy mẹ cậu thân phận sinh hoàng tử cũng chỉ ở vị trí tần, Tiêu Thanh Dung cũng không thể ỷ vào mẹ đẻ là Quý Phi mà coi thường Dung Tần.
Về điểm, Tiêu Nguyên Mẫn là công chúa địa vị cao nhất làm rất tốt, dù ngày lễ ngày sinh Dung Tần đều tặng lễ vật, không quá quý trọng, thường thường bên trong còn có một hai món đồ thêu của nàng, rảnh rỗi sẽ đi trò chuyện với Dung Tần.
Tiêu Thành Hiên tuy không nói, nhưng là đều ghi nhớ trong lòng.
Tiêu Thành Hiên thở dài, "Nhị muội không nhỏ hơn muội là bao…… hay Phụ hoàng lại phái hai cái ma ma giáo dưỡng cho muội ấy đi."
Tuyên Hoà đế gật đầu.
"Thật sự mẫu hậu dạy dỗ tốt." Trên mặt Tiêu Thành Đức như nhớ lại, "Nhìn xem muội và Thái Tử sẽ biết, chỉ là…… Nếu không phải mẫu hậu mất sơm, Nhị muội sẽ không như thế."
Tuyên Hoà đế tuy không nói gì, nhưng thật ra mắt có mấy phần đồng ý.
Mộ Dung Hi lúc này mới hiểu, ông nội nói trong cung là chỗ dạy người tốt nhất, này mấy hoàng tử công chúa như là quan tâm Nhị công chúa, chính là cẩn thận nghĩ lại không phải.
Nhị hoàng tử nói, Nhị công chúa không nhỏ hơn trưởng công chúa nhưng lại không hiểu chuyện, phái ma ma giáo dưỡng đi dạy lại.
Lời này không sai, nhưng lễ tiết của Nhị công chúa là Lâm Quý Phi dạy, không phải nói Lâm Quý Phi không biết dạy?
Nhị hoàng tử chỉ nói bóng gió, thì Tứ hoàng tử chính là nói thẳng Lâm Quý Phi không biết dạy người.
Nhưng tứ hoàng tử lại nói nhớ tài năng của Huệ ý hoàng hậu sợ là Lâm Quý Phi cũng không giải thích được.
Chẳng lẽ lại tự nhận mình dạy tốt hơn Huệ ý hoàng hậu? Tuyên Hoà đế không phạt ngay mới lạ, Quý Phi có cao cũng vợ lẽ mãi không cùng hàng vợ chính thức?
Lại nói nàng dạy con gái từ trước đến giờ vẫn không hiểu chuyện, căn bản so ra kém huệ ý Hoàng Hậu mới con một thời gian ngắn.
Hơn nữa Tứ hoàng tử không chỉ có hạ thấp Lâm Quý Phi nâng cao Huệ Ý Hoàng hậu, rất hợp lòng Tuyên Hoà đế, vừa lấy lòng Tuyên Hoà đế và cùng chị em Thái Tử và trưởng công chúa thân thiết hơn.
Chỉ là…… Mộ Dung Hi nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, nghe nói tình cảm Tuệ Ý Hoàng hậu và trưởng công chúa thân thiết, bị người khác lợi dụng mẹ mình có nổi giận không…… có đau lòng không?
Đáng tiếc, Tiêu Nguyên Mẫn đúng lúc nghiêng mặt nói chuyện với Tiêu Ngọc Tộ, nhìn không thấy biểu tình.
Đợi về nhà, Mộ Dung Hi chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt, gặp ông nội ngài nói luôn, "Ông sai người chuẩn bị nước, con trước đi tắm rửa nghỉ ngơi 1 lát, muộn chút qua đây."
Mộ Dung Hi gật đầu, trở về viện của mình, gã sai vặt hầu hạ tắm rửa một phen mới bớt mệt nhọc.
"Lại đây ăn cháo." Mộ Dung Chiếu vẫy tay, "Ở trong cung với bệ hạ là rất vinh quang, chính là ai dám thật sự ăn uống, lúc trước ông cũng thế."
"Con ăn rồi." Mộ Dung Hi nhìn vẻ mặt đã hiểu của ông nội, định đem cháo ăn xong, nhưng bụng thật sự quá no.
Phải biết rằng Bán Hạ gắp điểm tâm cho chàng, chàng lại không có việc gì làm, nên ăn hết.
"A?" Mộ Dung Chiếu dừng một chút, mắt hoài nghi, "Thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!