Người trong lời Tuyên Hòa đế đúng là chị em họ Trịnh, Tiêu Nguyên Mẫn vẫn nhớ đại khái, tuy không gọi được tên nhưng vẫn nhận được mặt.
"Mẫu hậu nói 2 chị em họ là người rất có phong thái." Tiêu Nguyên Mẫn kéo cánh tay Tuyên Hòa đế nói.
Tuyên Hào đế cười 1 cái, "Vậy về sau để các nàng bên Huyền Huyền được không?"
"Được ạ." Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý luôn.
Chị em họ Trịnh nghe thấy liền quỳ xuống, "Nô tỳ Trịnh Nếu Vụng (Trịnh Nếu Hà) bái kiến Xương Bình trưởng công chúa điện hạ."
"Đứng lên đi." Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, "Đường ma ma sắp xếp cho hai vị …" Nhìn 2 người trang điểm trầm tư 1 chút, "Hai vị ma ma ở cùng nhau đi."
"Vâng, đúng vậy."
Đám người đi xuống, Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn liền cùng Tuyên Hòa đế rúi rít nói chuyện, thường thường đem Tuyên Hoa đế chọc đến vui vẻ cười to.
Tiếng 2 đứa trẻ ngọt ngào như vậy làm 1 phòng phá lệ ấm áp.
Tiễn Tuyên Hòa đế đi rồi, Tiêu Nguyên Mẫn cũng không vội gặp chị em họ Trịnh, "Triệu ma ma và Lý ma ma ở trong phòng hầu hạ là được, 2 người đều ra ngoài đi đừng phiền ta và đệ đệ nghỉ ngơi."
"Vâng, Đươc." Đây là thói quen Huệ ý hoàng hậu tạo thành lúc trước.
Khi ấy nếu là Tuyên Hòa đế không ở lại Huệ ý hoàng hậu liền ôm con gái cùng nhau ngủ trưa, cho nên người hầu hạ không có gì nghi ngờ lui xuống.
Lý ma ma đem cửa sổ mở ra, dọn ghế thêu ngồi ở cửa thuê, Triệu ma ma bưng sữa dê và điểm tâm bày tốt, Tiêu Ngọc Tộ không còn chút nào ngây thơ của trẻ nhỏ, nghiêm chỉnh ngồi.
Tiêu Nguyên Mẫn lấy ra sách, nhỏ giọng dạy bé chữ, cùng hắn giảng một số thứ nàng mới học được.
Kỳ thật Tiêu Nguyên Mẫn hiểu cũng không nhiều lắm, đều là từ lúc trước Huệ ý hoàng hậu và sư phó dạy, chính là cũng không có cách khác, 3 cái ma ma tuy biết chữ nhưng chỉ là biết chút ít bên ngoài mà thôi.
Chờ buổi tối, Tiêu Nguyên Mẫn khiến cho Đường ma ma dẫn chị em họ Trịnh tới, "Hai vị nữ sư phó." Nàng cũng không dùng cách gọi ma ma với 2 người.
"Không dám." Chị em Trịnh thì quỳ xuống, cũng không vì Tiêu Nguyên Mẫn nhỏ mà làm có lệ, Trịnh Nếu Vụng cung kính nói, "Huệ ý hoàng hậu đối tỷ muội nô tỳ có ơn, nô tỳ và muội muội không có gì báo đáp, giờ 2 người bọn nô tỳ nguyện vì người hầu, hầu hại trưởng công chúa."
Tiêu Nguyên Mẫn trong lòng rõ ràng đây là các nàng thể hiện trung thành, mím môi dưới nói, "Không biết 2 vị nên xưng hô như thế nào?"
2 chị em họ Trịnh dập đầu nói, "Thỉnh công chúa ban tên."
Tiêu Nguyên Mẫn hơi nhíu mắt, "Không bằng tỷ tỷ gọi Trịnh ma ma, muội muội gọi tiểu Trịnh ma ma được không?"
"Vâng, được."
Tiêu Nguyên Mẫn cao hứng mà vỗ tay, "Thật tốt quá, Triệu ma ma hôm nay làm phòng bếp nhỏ làm thêm vài món, mọi người cùng 2 người Trịnh ma ma cùng ăn đi, để Bán Mai hầu hạ là được."
"Vâng, được." Triệu ma ma không từ chối cũng tươi cười mang hai người đi xuống.
Chị em họ Trịnh hành lễ rồi liền đi theo Triệu ma ma xuống, trong lòng cũng cảm thấy là một chủ tử tốt, công chúa tuổi nhỏ nhưng là người hiểu chuyện hơn nữa thủ đoạn không thấp.
Mặc kệ là công chúa tự có thủ đoạn hay là do người khác dạy, chỉ cần công chúa làm người rõ ràng các nàng không sợ bị hại vì sự hồ đồ.
Tuy các nàng báo đáp ơn Huệ ý hoàng hậu sẽ cẩn thận dạy công chúa lễ nghi nữ đức, chính là cái khác … Hai người sẽ không để mình bị kéo vào.
Đây cũng là điều tổ phụ dày 2 người lúc trước về nhà.
Hai người liếc nhau, chuyện khác chờ về sau xem tiếp.
Chị em họ Trịnh tự nguyện cả đời không cưới làm ma ma, trừ bổ báo đáp ơn Huệ ý hoàng hậu ra, còn vì vài phần tính toán bên trong, cũng coi như buông tha bản thân hy sinh vì gia tộc họ Trịnh.
Không nói khác trước đây, Chị em họ Trịnh được đề bạt khiến con gái họ Trịnh có tiếng tốt, tuy rằng trước đây không lo không gả được, chính là hiện tại người danh môn vọng tộc cầu cưới càng nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!