Sau một hồi cao hứng, Trần Mặc nằm lại trên giường, tiếp tục suy nghĩ về việc phát triển tiềm năng của con người.
Xế chiều hôm đó, Tiểu Ngư đến như đã hẹn.
Trần Mặc cũng đã bình phục, hắn kiểm tra tổng quát cơ thể một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì xảy ra rồi mới làm thủ tục xuất viện.
"Chúng ta đi ăn cơm đi. Ta đã ba ngày không có ăn cơm, hôm nay nhất định phải tự thưởng cho bản thân."
Trần Mặc sờ sờ bụng của mình rồi nói.
"Để ta mời ngươi, xem như là ta báo đáp ngươi đã cứu ta."
Tiểu Ngư đứng bên cạnh Trần Mặc, cô nhớ tới cảnh chăm sóc Trần Mặc mấy ngày nay, trong lòng có chút chột dạ.
"Không, ta mời ngươi, cám ơn ngươi đã chăm sóc ta ba ngày nay."
Trần Mặc lấy tiền vừa nhận được lúc buổi trư ra:
"Cô gái kia bồi thường khá nhiều. Hôm sau ngươi giúp ta trả lại tiền cho cô ấy nhé. Cô ấy cũng là học sinh, tiền thì cũng là tiền người nhà. Sự việc ngoài ý muốn như vậy thì bồi thường tiền chữa trị là đủ rồi."
Trần Mặc đưa số tiền còn lại cho Tiểu Ngư. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi nhận lấy số tiền, ánh mắt của cô bỗng có chút thay đổi.
Sau khi ăn một bữa cơm đơn giản, Trần Mặc lại rủ Tiểu Ngư đi xem phim. Hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người đang dần dần được rút ngắn.
Sau khi đưa Tiểu Ngư trở lại ký túc xá, Trần Mặc cũng trở lại ký túc xá của mình.
Trần Mặc phát hiện bầy sói trong phòng vẫn chưa trở về, hắn liền trực tiếp nằm ở trên giường. Nằm xuống không bao lâu, thông báo WeChat trong điện thoại vang lên, là tin nhắn của Tiểu Ngư, Trần Mặc nóng lòng mở ra xem, hắn cảm thấy cuộc sống của mình bỗng chốc trở nên vô cùng đặc sắc.
"Tiền đã trả lại cho cô gái kia rồi, cô ấy nhờ ta nói lời xin lỗi với ngươi."
"Không sao, có lẽ ta nên cảm ơn cô ấy mới đúng, nhờ cô ấy mà cuộc sống của ta đã trở nên thú vị hơn."
Trần Mặc lại nhắn thêm một tin:
"Ngày mai có rảnh không?"
"Ngày mai cuối tuần, ta muốn đến thư viện để làm bù những bài tập còn thiếu trong ba ngày vừa rồi."
"Đúng lúc ta cũng muốn đi thư viện, đi cùng nhau nhé."
Trần Mặc mỉm cười, hắn không hề kiếm cớ mà thực sự muốn đi thư viện một chuyến. Thư Lão có nói rằng, nếu đọc 100 cuốn sách nghiên cứu khoa học kỹ thuật thì mới có thể lựa chọn một loại kỹ thuật.
Hắn nhất định phải học hỏi, nhất định phải tiến bộ mới có thể tăng cấp thẩm quyền của mình.
"Được, tám giờ sáng ngày mai nhé. Ngươi vừa mới xuất viện hôm nay, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Trong ký túc xá nữ, Tiểu Ngư để điện thoại xuống, ánh mắt cô trở nên ngượng ngùng, khoé miệng ẩn hiện một nụ cười.
Đột nhiên, điện thoại trong tay Tiểu Ngư bị đoạt đi, một khuôn mặt đang cười nham nhở xuất hiện trước mặt cô.
"Tiểu Ngư, trong mắt ngươi có chứa xuân thuỷ, mặt mày ngươi hoa đào nở rộ. Ngươi xin nghỉ phép ba ngày để chăm sóc anh hùng, có chuyện tốt xảy ra sao?"
Không không không.
Tiểu Ngư có chút chột dạ:
"Ngươi trả lại điện thoại cho ta."
"He he, ngươi đang chột dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!