Chương 5: Tiểu Ngư.

Là cô gái trong thư viện?

Trần Mặc trong nháy mắt đã nhận ra, đó là cô gái hắn đã lao đến cứu ở trong thư viện. Trần Mặc không nhúc nhích vì sợ đánh thức cô gái, hắn cứ để cô ngủ như vậy thêm một lúc nữa.

Ánh mắt của Trần Mặc lướt qua thân hình của cô gái, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của hắn đột nhiên có chút rung động. Một lúc sau, Trần Mặc cảm nhận được động tĩnh trên cánh tay mình. Hắn nhìn qua thì thấy cô gái cũng đang ngẩng đầu nhìn mình.

"Ngươi tỉnh rồi."

Cô gái vội vàng buông tay Trần Mặc, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

"Ừ."

Trần Mặc cười gật đầu: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày, bác sĩ nói ngươi bị chấn động nhẹ, cũng không có vấn đề gì lớn cả. Cám ơn ngươi đã cứu ta trong thư viện."

"Không sao đâu."

Trần Mặc nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của cô gái, cảm thấy có chút xót xa: "Ba ngày qua, ngươi đều ở đây chăm sóc ta sao?"

"Vâng."

Cô gái ngượng ngùng gật đầu: "Cô giáo chủ nhiệm của ngươi có tới thăm ngươi. Bác sĩ nói ngươi không bị gì nghiêm trọng, qua một đoạn thời gian thì sẽ tự động tỉnh lại nên không thông báo cho gia đình ngươi, kẻo họ lo lắng. Vì vậy ta đã quyết định sẽ ở đây chăm sóc cho ngươi."

"Cảm ơn."

Ánh mắt Trần Mặc trở nên nhu hoà.

"Đây là chuyện ta nên làm, ngươi đã cứu ta một lần."

Cô gái nói: "Tên ta là Hà Tiểu Ngư, Ngư trong ngư dân đánh cá, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ngư."

"Ta tên là Trần Mặc, Mặc trong trầm mặc."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai má Tiểu Ngư càng lúc càng hồng hào, nhất thời cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo.

Ục ục…

Âm thanh phát ra từ dạ dày phá vỡ bầu không khí lãng mạn đang nhen nhóm. Tiểu Ngư bật cười, còn Trần Mặc thì đỏ mặt, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

"Hai ngày nay ngươi chỉ được truyền dịch dinh dưỡng chứ chưa có ăn gì cả, để ta đi mua chút đồ ăn cho ngươi."

Tiểu Ngư đứng dậy rồi rời đi. Trần Mặc nhìn xuống cái bụng đói của mình, hận sắt không thành thép, tại sao lại sôi bụng ngay lúc này chứ.

Không lâu sau, Tiểu Ngư trở về, tay xách thêm một cái túi: "Ngươi vừa mới tỉnh dậy, không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, ta mua cho ngươi một bát cháo. Nếu ăn không đủ no, ta sẽ đi mua thêm."

"Cảm ơn."

Trần Mặc vươn tay định nhận lấy cái túi, liền phát hiện tay trái của mình vẫn còn cắm kim truyền dịch.

"Ta sẽ giúp ngươi ăn."

Tiểu Ngư cầm thìa, đút từng ngụm cháo tới miệng Trần Mặc. Động tác của cô êm ái, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như cô đang chăm sóc bạn trai của mình.

Trần Mặc cảm thấy rất vui, hắn không ngờ cô lại chăm sóc mình đến vậy. Nhìn Tiểu Ngư đút từng thìa cháo cho mình, Trần Mặc có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người đang nằm ở giường bên cạnh, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.

Ánh mắt của hai người thỉnh thoảng lại chạm nhau, khiến hai má của Tiểu Ngư đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cô chăm sóc một người khác phái liên tiếp ba ngày như vậy. Các y tá đều nghĩ rằng hai người có quan hệ tình cảm với nhau.

Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nhưng Trần Mặc là người đã cứu cô, người nhà của hắn cũng không đến, chỉ có cô mới có thể chăm sóc hắn. Lau người, xoa bóp cơ thể đều là chính tay cô làm, cho nên khi nãy mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!