"Lừa ngươi thôi, đồ nhỏ mọn."
Tiểu Ngư phì cười:
"Có rất nhiều người theo đuổi ta, nhưng ta đều từ chối họ, đây là lần đầu tiên ta yêu đương đó."
"Ngươi thế mà học được cách nói dối rồi."
Trần Mặc cười khổ:
"Có phải đám người Nhược Hi dạy hư ngươi không?"
"Cô ấy không nói cho ngươi biết sao? Biệt danh của ta là Mèo Con nên tính cách có chút tự do thoải mái. Sau này sẽ còn rất nhiều chuyện khiến ngươi bất ngờ, đừng để vẻ ngoài hiền lành của ta đánh lừa."
Tiểu Ngư cười vui vẻ nói.
"Tiêu rồi, ta cảm giác như mình đã rơi vào một cái bẫy."
Ngươi nói gì hả?
"Cái bẫy ngọt ngào nha."
Trần Mặc vội vàng nói nhanh:
"Nhược Hi nói ngươi sẽ làm nũng, cho ta xem ngươi nũng nịu một chút nào."
Nằm mơ đi.
Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, không biết từ lúc nào đã đến khu phố mua sắm gần quảng trường. Sau khi đậu xe đạp xong, Trần Mặc và Tiểu Ngư cùng nhau đi dạo.
"Đi thôi, đến đó xem thử, muốn mua gì thì ta mua cho ngươi."
Trần Mặc nói.
Không cần đâu.
Tiểu Ngư lắc đầu:
"Ngươi chỉ cần đưa ta đi dạo một chút là được rồi, hay là ngươi mua cho người nhà của mình đi. Chờ khi nào ngươi kiếm được tiền thì lại mua cho ta."
Ta...
"Đừng nói nữa, sau này ngươi lại cho ta, ta hứa sẽ không khách sáo với ngươi đâu, ta sẽ mua đến khi nào ngươi hết tiền thì thôi."
Tiểu Ngư ngắt lời Trần Mặc, nắm lấy tay hắn chậm rãi đi dạo phố mua sắm.
Ánh mắt Trần Mặc như mềm ra khi nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư, ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Ngươi nói đi.
Ta…
"Áaaa... ăn cướp! Bắt hắn lại."
Trần Mạc vừa mới mở miệng đã bị tiếng kêu đầy kinh hoàng của một người phụ nữ cắt ngang. Đám đông dạo phố hỗn loạn nhanh chóng bị tách ra.
Một người đàn ông ôm một chiếc túi xách với vẻ mặt hoảng loạn lao về phía hai người, trong tay còn cầm một con dao găm phát ra tia sáng sắc bén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!