Chương 200: (Vô Đề)

"Chúng ta cũng không thân thiết gì với các cô ấy, bọn họ chủ động như vậy, khiến đám người trong ký túc xá chúng ta đều có chút xấu hổ, cuối cùng thì Lý Nhược Hi bảo ta không cần phải về ký túc xá nữa.

Ta đã bị đuổi đi rồi, trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi rồi, đến cả ngươi cũng không chịu thu nhận ta sao?"

Tiểu Ngư uất ức nói ra.

Cô cũng không ngờ mối quan hệ của mình và Trần Mặc lại đem tới nhiều rắc rối như vậy. Đầu tiên là các bài đăng trên mạng, sau đó là mấy cuộc điện thoại quấy rối, rồi đến khi trở về ký túc xá, cô vẫn còn bị làm phiền, tất cả chuyện này đều phát sinh kể từ khi thân phận của Trần Mặc bị bại lộ.

Nếu giống như trước đây, cô chắc chắn sẽ không gặp phải những chuyện như thế này.

"Ta làm sao có thể không thu nhận ngươi được chứ, ngươi về với ta thì càng tốt, ta không cần phải tự mình nấu cơm, còn có người giặt tất thối cho ta nữa."

"Ngươi thực sự xem ta là bảo mẫu của ngươi đấy à?"

Tiểu Ngư bị dáng vẻ của Trần Mặc chọc cười:

"Tối nay ngươi muốn ăn gì? Bây giờ ta đi mua nè."

Ăn cá.

Vậy thì đi mua...

Tiểu Ngư chợt im lặng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Trần Mặc.

Đột nhiên Tiểu Ngư hiểu ra điều gì đó, hai lỗ tai đỏ ửng lên, cô khẽ mắng một tiếng:

"Ngươi muốn ăn cá mà sao lại nhìn ta chứ."

Tiểu Ngư nói xong thì chạy như bay đến khu thực phẩm tươi sống.

Nhìn bóng lưng của Tiểu Ngư, Trần Mặc cười nhẹ rồi đẩy xe hàng theo sau.

Khi đi dạo trong khu thực phẩm tươi sống, Tiểu Ngư còn có chút mất tập trung, sau khi cô dừng lại trước quầy bán cá mới lấy lại tinh thần:

"Bà chủ, con cá này bán như thế nào?"

"Mười hai đồng một cân. Cô gái à, ngươi thực sự biết cách chọn đó, cá ở chỗ ta bán là ngon nhất đấy. Để ta sẽ chọn cho cô con to nhất nha."

Bác gái bán cá thấy Tiểu Ngư đến gần thì mặt mày hớn hở, lập tức thò tay vào trong thùng để bắt cá.

"Bà chủ à, không cần con lớn như vậy đâu, chúng ta không ăn hết được. Một nửa là được rồi, hay là nhỏ hơn một chút đi, chúng ta ăn cá nhỏ thôi."

Trần Mặc vội vàng nói ra.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy mu bàn chân của mình đau nhói, hắn nhìn xuống thì thấy chân Tiểu Ngư đang giẫm lên.

Tiểu Ngư không dám nhìn thẳng vào Trần Mặc, nhưng khuôn mặt ửng hồng đã bán đứng cô.

"Ta nói không đúng sao? Chúng ta đã mua nhiều món như vậy rồi mà còn mua thêm một con cá lớn cỡ này thì sao mà ăn hết được chứ? Lãng phí lắm... ta sai rồi."

Trần Mặc cảm nhận được cơn đau từ dưới bàn chân càng lúc càng nặng nề hơn, hắn vội vàng nhỏ giọng cầu xin Tiểu Ngư tha thứ.

"Được rồi, vậy lấy con cá nhỏ hơn này đi."

Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, bác gái bán cá hiểu ý cười nói:

"Chàng trai à, bây giờ không có mấy cô gái biết làm cá đâu, ngươi nên trân trọng đi."

Vâng ạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!