Chương 196: (Vô Đề)

Lúc này tôi cũng không thèm để ý, chỉ cười nói:

"Tôi cũng muốn sống lâu, chỉ giúp cô một chút mà thôi, cho tổ chức kia một chút phiền toái."

Tôi nói điều đó một cách bình tĩnh, nhưng sau khi Mộ Dung Ngôn nghe thấy, cơ thể cô ấy khẽ run lên.

Không chỉ vậy, cô ấy còn lúng túng một lúc lâu, cuối cùng nuốt những lời muốn nói vào trong miệng...

t nhiên thấy Mộ Dung Ngôn ngây ngẩn cả người, tôi cảm thấy có chút kỳ quái.

Liền mở miệng nói: Cô sao thế?

Kết quả tôi vừa dứt lời, vẻ mặt của Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, hơn nữa còn có chút luống cuống nói:

"Không, không có gì! Hòm thuốc ở đâu? Để tôi bôi thuốc cho anh!"

Thuốc? Vừa nghe thấy những lời này, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Không thể nào? Hôm nay nữ bạo long Mộ Dung Ngôn không uống lộn thuốc chứ?

Vậy mà lại nhẹ nhàng với tôi như vậy? Còn muốn bôi thuốc giúp tôi nữa chứ?

Tôi không tin tưởng:

"Cô, cô định giúp tôi bôi thuốc?"

Tôi còn đang thắc mắc, kết quả vừa dứt lời, sắc mặt của Mộ Dung Ngôn lập tức thay đổi:

"Sao anh lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ, hòm thuốc cất ở chỗ nào?"

Mẹ nó, cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, chọc giận cô ấy tôi sẽ thảm hơn.

"Chỗ đó, ở dưới ngăn tủ!" Nói xong, tôi chuẩn bị tự mình đi lấy.

Tôi thật sự không dám sai khiến Mộ Dung Ngôn, nhưng ngay khi tôi vừa bước được vài bước, Mộ Dung Ngôn đã lạnh lùng nói:

"Anh đang làm gì vậy? Ngồi xuống đi!"

Nghe thấy lời nói của Mộ Dung Ngôn, sắc mặt của tôi hết xanh lại đỏ, xấu hổ ngồi xuống ngay chỗ cũ.

Mộ Dung Ngôn tiến tới vị trí của cái tủ, cầm lấy hộp thuốc.

Thấy tôi còn thất thần, lại quay sang quát cho tôi một trận:

"Bị nữ quỷ đánh thành ngu ngốc luôn rồi sao? Cởi quần áo ra đi!"

Ồ! Tôi có chút không tin nổi.

Mộ Dung Ngôn chủ động muốn bôi thuốc giúp tôi, tôi vẫn chưa thể tin được chuyện này, có cảm giác như chồn chúc tết gà vậy.

Ngay sau đó, tôi cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra mấy vết thương ở phía sau lưng.

Kết quả Mộ Dung Ngôn vừa bôi thuốc, vừa càm ràm tôi:

"Mới ra cửa một chuyến đã bị người ta đánh cho choáng váng, lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa."

Tôi thấy mặt của mình nóng rát vì xấu hổ, nhưng cũng đành im lặng không dám phản bác một câu nào.

Nhưng động tác của Mộ Dung Ngôn khi bôi thuốc cho tôi lại vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!