Editor: Hannah
Cố Thanh Trúc không ngờ sinh con sẽ đau đớn đến như vậy, cảm giác như gân đứt xương rạn, kêu khản cả giọng. Cơ thể nàng như bị ai đó xé toạc ra, mama liên tục ngồi bên cạnh ra hiệu cho nàng hít sâu, thở đều, dùng sức rặn. Cố Thanh Trúc dốc hết sức phối hợp cho đến khi nàng kiệt sức, thần trí dần rơi vào hôn mê, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mama bên cạnh nói: "Có dấu hiệu rong huyết, mau sắc thuốc."
Rong huyết. Hai chữ này đáng sợ đến mức nào.
Cố Thanh Trúc như quay ngược về kiếp trước, hình ảnh từng chậu từng chậu máu loãng hiện ra trước mắt nàng. Đó là đứa con của nàng, chẳng lẽ nàng thực sự không có duyên với đứa bé này, dù đã qua một kiếp nhưng vẫn không thể sinh nó ra đời hay sao?
Ý nghĩ này như một chất độc lan khắp trên người Cố Thanh Trúc, cơ thể vẫn luôn căng cứng đột nhiên buông lỏng, mềm nhũn. Trong lúc đầu óc mơ màng, nàng thấy mình đi tới một nơi rất tăm tối, bốn phía chỉ có một nơi có nguồn sáng rọi vào. Cố Thanh Trúc đi về phía ánh sáng đó, liền thấy một đứa bé đang đứng trước nguồn sáng vẫy tay với nàng. Cố Thanh Trúc từ từ lại gần, nàng không nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé kia nhưng nàng biết, đây chính là con của nàng, là đứa con nàng đã từng mất đi.
Cố Thanh Trúc thong thả khom người ngồi xuống, giang hai tay ôm lấy đứa bé vào lòng, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, đứa bé đã tan biến trong vòng tay nàng. Cố Thanh Trúc vội vàng đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh đã không còn tăm tối nữa. Bên tai nàng dường như còn văng vẳng âm thanh từ đâu vọng lại:
"Đầu ra rồi, ra rồi."
Cố Thanh Trúc một lần nữa lấy lại được ý thức, nàng cảm thấy cơ thể dường như không còn là của mình nữa. Nàng hét lên một tiếng cuối cùng trước khi lịm đi vì kiệt sức. Trước khi ngất xủy, nàng nghe tiếng mama bên cạnh mình vui vẻ reo lên:
"Là một vị tiểu thế tử, là một vị tiểu thế tử. Chúc mừng thế tử phu nhân, chúc mừng Hầu phu nhân…"
*****
Khi Cố Thanh Trúc mở mắt tỉnh dậy thì đèn đuốc đã được thắp lên rực rõ. Nàng chuyển dạ vào lúc nửa đêm, đứa bé được sinh ra vào bình minh, nàng đã hôn mê suốt mấy canh giờ.
Vừa mở mắt Cố Thanh Trúc đã nhìn thấy Kỳ Huyên, chàng áp lại gần, hỏi nàng: "Nàng thấy sao rồi?"
Cố Thanh Trúc ngủ được một giấc, tinh thần đã hồi phục nhiều, gật đầu đáp: "Khá hơn nhiều rồi. Bé con đâu?"
Kỳ Huyên nhẹ nhàng xoa trán Cố Thanh Trúc rồi đứng dậy, bế đứa bé lại gần, đặt bên cạnh Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn đứa bé. Bé con nhỏ xíu, da đỏ ửng như một con khỉ nhỏ, yên tĩnh nằm im trong tã lót, nhìn có vẻ đã được bú sữa no say, giờ đã ngủ rồi. Bàn tay nhỏ nhăn nheo, ngay cả trong lúc ngủ vẫn khẽ động đậy, quơ quơ.
Cố Thanh Trúc nằm nghiêng nhìn bé con, nói ra một câu từ đáy lòng: "Không xinh lắm nhỉ."
Kỳ Huyên cũng bò lên giường nằm. Trong lúc Cố Thanh Trúc hôn mê, chàng đã bế nàng về căn phòng này, chiếc giường rất lớn, đủ cho một nhà ba người cùng nằm.
"Ta thấy khá xinh xắn mà, nhìn cái mũi nhỏ này, lông mày xinh xắn này, miệng nhỏ này, rất giống nàng."
Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười nói: "Giống chàng."
Kỳ Huyên cười ngu ngơ, đáp: "Giống cả hai."
Kỳ Huyên áp lại gần thơm lên má con trai, sau đó nắm lấy tay Cố Thanh Trúc. Hai người cùng nằm nghiêng trên giường, bé con nằm giữa hai người họ, bốn mắt nhìn nhau. Kỳ Huyên giúp Cố Thanh Trúc vén tóc mái ra sau vành tay, ngón tay khẽ khàng vuốt ve má nàng, dịu dàng nói:
"Vất vả cho phu nhân rồi."
Cố Thanh Trúc nhìn chàng, nhớ lại cảm giác khi sinh đứa bé, bất ngờ gật đầu, nói: "Đúng là rất vất vả."
Cúi đầu nhìn con trai, Cố Thanh Trúc thở dài: " Nhưng mà, tất cả đều đáng giá. Đây chính là con của chúng ta. Là đứa con kia của chúng ta."
Kỳ Huyên đương nhiên hiểu ý của Cố Thanh Trúc, chàng đồng ý, nói: "Ta cũng cảm thấy là như vậy. Mấy đêm trước ngày nàng sinh, đêm nào ta cũng nằm mơ thấy nó, thấy cả người nó đều là máu nhưng lại rất vui vẻ đứng trước mặt ta. Con của chúng ta… đã quay lại rồi."
Một câu nói "đã quay lại" của Kỳ Huyên khiến Cố Thanh Trúc không kìm nén được mà đẫm nước mắt. Đứa bé trốn đi lâu như vậy, nhờ có ông trời rủ lòng thương mà cuối cùng cũng đưa nó quay trở lại.
Kỳ Huyên đưa tay lau nước mắt cho Cố Thanh Trúc, hiền hòa nói: "Đừng khóc, đây là chuyện vui mà. Khóc sẽ không tốt cho mắt nàng, lát nữa mama vào đây còn tưởng là ta bắt nạt nàng đó."
Cố Thanh Trúc thẹn thùng sụt sịt: "Đúng là chuyện vui, em không khóc nữa."
Nàng đưa tay, nắm lấy tay Kỳ Huyên, nhẹ nhàng đặt bên trên tã lót. Một nhà ba người bình yên nằm trên giường. Mọi khổ cực trải qua để chào đón một kết thúc đẹp nhất.
*****
Một năm sáu tháng sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!