Chương 196: Có

Editor: Hannah

* Chú thích: Tiêu đều chương gốc rất dài nên mình cắt bớt.

Có?

Cố Thanh Trúc lập tức sững sờ. Đậu hũ thối đã gắp lên hồi lâu mới đưa vào trong miệng, nàng ú a ú ớ đáp lại: "Không thể nào đâu."

Kỳ Huyên nhướng mày nhìn nàng rồi cầm lấy đồ trong tay Cố Thanh Trúc, tìm một chiếc ghế dựa bên cạnh quầy hàng. Kỳ Huyên đỡ Cố Thanh Trúc ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy háo hức đưa mắt ra hiệu với nàng. Cố Thanh Trúc có phần dở khóc dở cười, hỏi:

"Làm gì thế?"

Kỳ Huyên chỉ vào cổ tay Cố Thanh Trúc, nói: "Thử xem."

"Xem thế nào đây?" Cố Thanh Trúc nhìn những người đang đi qua đi lại cây cầu đá nhỏ, người đến người đi, có cả không ít người qua cầu. Kỳ Huyên gần như nửa quỳ trước mặt nàng, hai người họ khoác trên người y phục hoa lệ, dung mạo xuất chúng, rất thu hút ánh nhìn. Lúc này đây hành động của Kỳ Huyên đã hấp dẫn sự chú ý của mấy người.

Kỳ Huyên nâng cổ tay trái của Cố Thanh Trúc lên, bảo nàng bắt mạch. Cố Thanh Trúc dở khóc dở cười nhưng về mặt tâm lý cũng có phần mong đợi. Nàng hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay phải lên kinh mạch cổ tay trái, tĩnh tâm, lẳng lặng bắt mạch.

Thế nhưng bắt mạch càng lâu, trong lòng nàng càng thêm căng thẳng, cảm giác như bị thứ gì đó đè nén trong lồng ngực, không thể thoát ra cũng không thể buông xuống. Mạch đập dường như có dấu hiệu của mang thai nhưng vì nàng quá căng thẳng nên chỉ một lúc sau đã buông tay. Kỳ Huyên quỳ một gối trước mặt Cố Thanh Trúc, vẻ mặt cũng vô cùng căng thẳng nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng dừng tay, vội vàng hỏi:

"Thế nào rồi?"

Cố Thanh Trúc thấy chàng háo hức như vậy nên cũng không còn tự tin, nói một câu ba phải:

"Hình như có hơi giống nhưng hình như lại không phải. Chúng ta về trước đi, về rồi em từ từ bắt mạch."

Kỳ Huyên thấy nàng nói như vậy, tuy rằng không có được đáp án chính xác nhưng cũng vẫn có khả năng. Chàng đỡ Cố Thanh Trúc dậy, gật đầu lia lịa: "Được được được, chúng ta đi về trước, về rồi từ từ bắt mạch, từ từ bắt mạch. Nàng… nàng để ý dưới chân, ai dà, hay là để ta cõng nàng về đi. À, không được, không thể cõng, bế đi, để ta bế nàng về."

Nói xong, Kỳ Huyên cũng không chần chừ nữa, đột ngột bế ngang Cố Thanh Trúc lên. Cố Thanh Trúc giật mình kêu lên một tiếng, làm cho người qua đường đều quay sang nhìn, nàng vội vàng giang tay ôm lấy cổ Kỳ Huyên, Kỳ Huyên bế nàng bước đi như bay, đi qua cây cầu đá nhỏ.

Lý Mậu Trinh làm công việc đánh xe, thấy Kỳ Huyên bế Cố Thanh Trúc chạy lại, còn tưởng Cố Thanh Trúc bị thương ở đâu, mau chóng chạy tới hỏi: "Thế tử, phu nhân làm sao vậy?"

Nét mặt Kỳ Huyên tràn đầy hào hứng, đáp: "Không sao không sao, phu nhân hơi mệt."

Lý Mậu Trinh nửa tin nửa ngờ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ nghi hoặc. Cố Thanh Trúc thẹn thùng cười cười với hắn, sau đó cúi đầu, vùi mặt vào lòng Kỳ Huyên, khẽ thì thầm bên tai chàng:

"Để em xuống đi."

Kỳ Huyên làm như không nghe thấy gì, vẫn bế Cố Thanh Trúc lên xe, sai Lý Mậu Trinh đánh xe về phủ nhanh một chút. Thậm chí khi vào tới trong xe ngựa, Kỳ Huyên vẫn không chịu buông tay, để Cố Thanh Trúc ngồi trên đùi mình, ôm nàng như bảo vật. Cố Thanh Trúc muốn trèo xuống tự ngồi nhưng bị Kỳ Huyên dùng cái cớ "xe ngựa xóc nảy" từ chối, khiến nàng vô cùng bất lực.

"Chàng đừng căng thẳng như thế, còn chưa chắc chắn là có đâu. Em cũng không bắt mạch ra nguyên nhân là gì, chỉ cảm thấy hơi giống thôi, cũng không chắc chắn mà."

Kỳ Huyên dường như có linh cảm khác, chàng cười cười, nói với Cố Thanh Trúc:

"Không chắc chắn cái gì? Chúng ta viên phòng đã được vài tháng, giờ nếu nàng có thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta mau chóng trở về, để ta sai Lý Mậu Trinh đi mời thái y."

Cố Thanh Trúc giật mình, vội vàng lắc đầu: "Đừng đừng đừng, mời thái y làm cái gì. Chuyện còn chưa chắc chắn nữa, nếu chàng mời thái y về rồi, bắt mạch ra thấy không phải thì đúng là để người ta cười nhạo mà. Đến lúc đó lại làm kinh động tới lão phu nhân, phụ thân và mẫu thân nữa, chàng muốn họ lo lắng cho em hay sao."

Kỳ Huyên ôm chặt lấy Cố Thanh Trúc, tựa trán lên đầu nàng, cảm động nói:

"Có nhà ai sau khi chắc chắn mới mời thái y đâu, chính vì không biết có phải hay không nên mới mời thái y chứ. Chúng ta là phu thê, cũng không phải quan hệ lén lút gì, có con cũng là chuyện rất bình thường. Còn về người lớn trong nhà, nếu biết cũng chỉ vui mừng thôi."

Cố Thanh Trúc ngập ngừng: "Em chỉ sợ nhỡ đâu không phải…"

"Không phải ta vẫn sẽ vui." Kỳ Huyên từng câu từng câu gạt đi nỗi lo lắng của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc cãi không lại chàng, chỉ đành tựa vào lồng ngực chàng, cảm nhận sự xóc nảy của xe ngựa, mắt nhìn qua rèm xe bị gió thổi tốc lên, ngắm nhìn một góc quang cảnh đường phố. Trên đường đã không còn đông người qua lại, toàn bộ kinh thành gần như yên tĩnh trở lại. Suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Trúc cứ miên man, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Nàng hình như có thật rồi.

Nàng và Kỳ Huyên thật sự lại có con nữa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!