[FONT=TahomaLưu Anh Nam có cảm giác rất khâm phục ngưỡng mộ với người tốt quá chừng như Lăng Vân, đồng thời cũng cảm thấy bi ai cho cả nhà Tiểu Minh.
- Không đúng! –Lưu Anh Nam bỗng nhớ lại:
- Lúc nãy Tiểu Minh rõ ràng nói, mẹ nó nói cho nó biết, bà ta chỉ có thể hôn cha nó, đây là người phụ nữ trung trinh biết bao, sao có thể… Móa, đàn ông thường xuyên vì mình mắc sai lầm mà kiếm cớ, trốn tránh trách nhiệm nhưng phụ nụ coi nói dối thành một thói quen.
Càng đáng sợ hơn là, có vài người phụ nữ thậm chí cả đời sống trong dối trá.
- Anh đừng vơ nắm cả đũa. –Đối với lời của Lưu Anh Nam, Lăng Vân không hề thích nghe, cô nàng kiêu ngạo nói:
- Tôi dám nói, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nói dối một câu nào, tôi có thể chịu trách nhiệm mỗi một câu tôi nói.
- Thật á? –Lưu Anh Nam nhíu mày hỏi:
- Thế lúc nãy cô nói cô chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa từng có đàn ông, đây là thật hay giả?
- Đương nhiên là…
-Lăng Vân buột miệng lại vội vàng che miệng, mặt đỏ như lửa. Môi bị hôn hơi đau đau, bàn chân bị sờ một cái, tê tê.
Những điều này nàng chưa bao giờ trải qua bây giờ nói không nên lời là tư vị gì, cảm xúc gì. Lưu Anh Nam vốn định thừa thắng xông lên, thừa nước đục thả câu, nhưng bây giờ tâm tình hắn nặng trĩu, càng không có tâm tình xấu xa gì.
Vốn dĩ cho rằng, chỉ là một bi kịch đơn thuần vì nợ tiền lương mà gây nên, lại không ngờ còn có bí ẩn bên trong. Nói như vậy, cha của Tiểu Minh rất có khả năng là bởi vì biết được chân tướng, khổ cực vất vả năm sáu năm, nuôi lại là con của người khác, đặt nhầm tình cảm, còn có sự lừa dối của người vợ khiến ông ta rơi vào tuyệt vọng.
Sau khi ông ta chết, khoản nợ khổng lồ kia đương nhiên đè lên người mẹ của Tiểu Minh, khả năng đây chính là một kiểu báo thù? Chân tướng này ở trên bi kịch lại tăng thêm một tầng sắc thái đau buồn, Lưu Anh Nam cảm thấy rất đau đầu, hắn thật sự không hy vọng lại nhìn thấy bi kịch như vậy xảy ra nữa.
Haizz. Hắn than nhẹ một tiếng, nguyện vọng là tốt đẹp, nhưng không được như mong muốn. Công việc của hắn chính là chịu trách nhiệm tư vấn tâm lý cho quỷ chết oan thôi. Lưu Anh Nam cảm xúc nặng nề, xoay người muốn rời đi, chợt nghe Lăng Vân ngồi xếp bằng trên sô pha bỗng gọi:
- Ê này, anh, anh cứ thế mà đi à? Lưu Anh Nam quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Vân đang vẻ mặt tức giận chỉ vào môi của mình, khi nhìn thấy ánh mắt Lưu Anh Nam, Lăng Vân vội vàng lại chỉ vào bàn chân mình, lẩm bẩm nói:
- Anh hôn… anh cởi giày tôi, bảo tôi đi xuống thế nào đây?
Lưu Anh Nam nhìn ra được, cô nàng thực ra là muốn nói:
- Anh hôn miệng tôi, bảo tôi làm sao đây? –Chỉ là cô bé ngượng ngùng mở lời, dẫu sao lúc nãy là tình thế bắt buộc, cực chẳng đã.
Có điều Lăng Vân quả thật là một cô gái vừa thuần khiết vừa bảo thủ, đối mặt với nụ hôn đột ngột tới như vậy, nàng có chút khó xử. Cô nàng này ngoại trừ thuần khiết, xinh đẹp còn là một người tốt quá chừng mực, ngay vừa rồi vì muốn giấu một bí mật, không ngờ tình nguyện đặt mình trong hiểm cảnh.
Vào thời đại này người giống như vậy thật là quá hiếm. Lưu Anh Nam ngó bộ dạng khó xử của cô nàng, cười nói:
- Cô muốn đôi giày trên chân tôi hay muốn để tôi ôm cô về phòng đây? Lăng Vân lườm hắn, đỏ mặt chảy mồ hôi lạnh, chỉ vào cửa nói:
- Anh tốt nhất đi lấy giúp tôi một đôi dép lê đi.
Lưu Anh Nam lấy cho nàng một đôi dép lê đáng yêu mang hình khỉ Yoyo, ném xuống dưới đất. Người đẹp trợ lý bên cạnh nàng vẫn bất tỉnh nhân sự, lộ hàng đều không biết, vẫn là Lăng Vân ngồi xuống sửa sang quần áo cho cô ta, nàng đứng dậy nói với Lưu Anh Nam:
- Cảm ơn anh giúp tôi giải trừ nguy cơ lần này, tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?
- Cô đã cảm ơn rồi. –Lưu Anh Nam học điệu bộ của nàng lúc nãy, chỉ vào môi mình, mắt thấy Lăng Vân xấu hổ, hắn lại vội vàng chỉ về phía chân mình:
- Cảm ơn cô đã tặng giầy thể thao cho Tiểu Minh, đó là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời nó. Đồng thời cũng cảm ơn cô bỏ vốn ra xây dựng nhiều trường tiểu học cho con em nghèo như vậy, làm cho càng nhiều đứa trẻ giống Tiểu Minh có thể sống vui vẻ.
- Đúng rồi, vì sao anh có thể nhìn thấy Tiểu Minh, anh rốt cuộc là ai? –Lăng Vân lúc này mới nhớ tới vấn đề quan trọng. Lưu Anh Nam nhún vai nói:
- Tối qua chúng ta chẳng phải đã làm quen rồi sao, tôi là ông chủ của bể tắm nữ ở cổng nhà các cô, rất vui khi được làm quen với cô, Mrs Lăng Vân tổng giám đốc tập đoàn Vân Hải.
Bể tắm của tôi gần đây chuẩn bị nhập một vài thiết bị tắm rửa kiểu mới, ví dụ như bể sục, bể tạo sóng gì đó, chỉ là tài chính hơi eo hẹp, nếu tiểu thư Lăng có ý định hợp tác, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.
Lăng Vân bật cười, vừa nghe thấy người khác xưng hô chức danh của nàng, lập tức lại khôi phục bản sắc của người phụ nữ mạnh mẽ, cười nhạt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!