Chương 44: (Vô Đề)

Gần tháng Sáu, trường học hầu như không xếp lớp, toàn bộ là tự học, để học sinh tự kiểm tra bổ sung kiến thức.

Giáo viên ngồi trong văn phòng, chờ học sinh tự đến hỏi bài.

Lời Đình Tự hôm đó, Lục Diên hoàn toàn ghi nhớ, cũng biết người cậu ta ám chỉ là ai.

Gần kỳ thi đại học, cậu không vội xử lý, nhưng âm thầm gọi điện cho Giản Nguyên Địch, nhờ cô để ý thêm.

Còn ba ngày nữa là thi đại học, cô chủ nhiệm Triệu tổ chức họp dặn dò các lưu ý, rồi cho cả lớp về ôn tập.

Tiết tự học cuối, Quyền Cảnh Ân cúi đầu làm bài, khá tập trung, cho đến khi khóe mắt liếc thấy Lục Diên bên cạnh, bèn nghi hoặc quay đầu, "Từ nửa tháng trước, cậu đã hơi tâm không yên rồi."

Lục Diên giật mình, "Ừ… đang nghĩ cách giải quyết… kẻ thù."

"Kẻ thù?!" Anh kinh ngạc, "Cậu nói không phải kỳ thi đại học chứ?"

"Tất nhiên không," Lục Diên bất đắc dĩ liếc anh, "Định thi đại học xong làm một vụ lớn."

"…" Quyền Cảnh Ân ấp úng, "Thế… hay cậu quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại như trước? Giờ cậu chẳng thèm diễn nữa."

"Hả?" Lục Diên bị chọc cười.

Quyền Cảnh Ân giật mình, vội ngậm miệng quay lại làm bài.

"Này này này—Diên Diên!" Nghiêm Gia chạy vào như cơn gió, trải đề toán ra trước mặt Lục Diên, "Chỉ tôi bài này làm thế nào đi—bên thầy tôi đông người xếp hàng quá."

Lục Diên bất đắc dĩ, giảng bài cho cậu ta.

Quyền Cảnh Ân làm xong bài trong tay, Lục Diên cũng vừa ngẩng đầu, anh nhìn Nghiêm Gia vẫn hoạt bát như thế, hỏi, "Khai sáng chưa?"

"Hả?" Nghiêm Gia mặt đầy dấu hỏi.

"Nhìn cậu ta thế này cũng chưa khai sáng." Quyền Cảnh Ân chen vào.

"Khai sáng gì—hai người! Không phải chê tôi dốt chứ! Dù hồi ở lớp văn, tôi không bằng hai người, nhưng năm lớp 12 này tôi tiến bộ rồi!" Nghiêm Gia vẫn tức giận, hung hăng trừng đôi cẩu nam nam trước mặt, rất bực bội xoay một vòng, rồi phát hiện bảng thành tích dán trên tường, "Tôi phải xem hai người ở lớp lý xếp thứ mấy!"

"…Mẹ kiếp, hai người đúng là biến t/hái!"

Lục Diên vốn xếp thứ ba, từ khi định vào phân viện Grandel thì học hành chăm chỉ hơn, giờ đã bỏ xa Đồng Sướng Nhiên, người đứng nhất, hẳn năm điểm.

Còn Quyền Cảnh Ân cũng chẳng có tinh thần hơn thua, thấy Lục Diên vui thì anh vui, nên chỉ tranh vị trí thứ hai muôn năm với Đồng Sướng Nhiên.

"Cậu thấy thế nào?" Nghiêm Gia lại đi phỏng vấn Đồng Sướng Nhiên.

Thiên tài cười lạnh, mắng một câu, "Hai con chó."

Nghiêm Gia không tập trung, không muốn học nên đến quấy rầy bạn cũ, ý đồ rõ ràng, chưa phấn khích được vài phút, đã bị bạn thanh mai kéo về.

"Làm gì?"

"Họ ba người đều là hạt giống Kinh Hoa, cậu à?"

"Quan tâm làm gì!"

Quyền Cảnh Ân và Lục Diên nhìn nhau, nhịn cười.

Tối về nhà, chân trái vừa bước vào biệt thự, giây sau thấy khói lửa nhân gian bên trong thì sững người.

Cố Tây Châu mặc tạp dề bước ra, thấy hai người thì cười đắc ý, quay đầu khoe với Lục Lưu Phương, "Cô thấy chưa, tôi bảo hai đứa này chắc chắn không về nhà, chạy tới sống thế giới hai người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!