Chương 4: (Vô Đề)

Lục Diên nhìn Quyền Cảnh Ân uống hai ngụm trà chanh Yakult, trên môi dính chút vết sữa, ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm, nhưng lại che giấu cực kỳ khéo léo.

Dù là Alpha, Quyền Cảnh Ân lại có vẻ ngoài chẳng hề mang tính công kích, đôi mắt hạnh nhân ngây thơ, trong trẻo, như thể chẳng điều gì trên đời có thể làm vấy bẩn anh, khi cười lộ ra răng nanh nhỏ, vừa hồn nhiên, sạch sẽ, lại ấm áp.

Lục Diên khẽ l**m khóe môi, vị trà nhàn nhạt lan tỏa trên đầu lưỡi.

Tín tức tố của Quyền Cảnh Ân là mùi trà trắng…

Tay cậu dè dặt lần mò phía dưới, Lục Diên cố ý móc lấy ngón tay của Quyền Cảnh Ân, nhưng đúng lúc này—

Cửa lớp Một bị ai đó đá mạnh một cái, trong lớp lập tức im phăng phắc, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.

"Vừa nãy thằng nào dám đưa trà trái cây cho Omega của tôi?!"

Lục Diên rút tay lại, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên u ám, thoáng qua chút khó chịu, nhưng ngay sau đó lại che giấu, như chưa từng xảy ra, cậu bình thản uống trà sữa, giả vờ bị giật mình, cùng mọi người ngẩng đầu nhìn về phía tiếng động.

Quyền Cảnh Ân: "…"

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, giáo viên Địa lý đã bước vào, thậm chí còn lườm tên nam sinh kia một cái, "Tôi nhớ cậu hình như là lớp Bốn—"

Giáo viên Địa lý chưa nói hết, tên nam sinh kia như chuột thấy mèo, chạy biến mất dạng.

Giáo viên Địa lý là một cô giáo Omega trẻ tuổi, lườm mắt một cái, bước lên bục giảng chuẩn bị dạy.

Lục Thiên Thu lúc này gõ cửa, "Xin lỗi cô Ngô, làm phiền một chút, tôi vào thông báo một việc."

"Chiều nay giờ nghỉ lớn sẽ tổ chức lễ khai giảng."

Trường cấp ba Kinh Hoa mỗi tuần học năm ngày, nghỉ hai ngày, mỗi ngày có hai giờ nghỉ lớn vào buổi sáng và buổi chiều, để học sinh duy trì thể lực.

Nói xong thông báo, Lục Thiên Thu rời đi.

Nghe tin này, học sinh trong lớp chẳng vui vẻ gì.

"Tôi không muốn bị phơi nắng!"

"Sáng nay tôi lười, không bôi kem chống nắng, vậy mà lại có lễ khai giảng."

"Bọn Omega chúng tôi thật sự rất sợ nắng mà, hu hu hu."

Lục Diên và Quyền Cảnh Ân chẳng bận tâm mấy chuyện này, một người chăm chỉ học, một người chăm chỉ ngủ.

Quyền Cảnh Ân ngủ thẳng tới trưa, cũng không còn gặp lại tên Alpha lớp Bốn hung hăng trẻ con kia, thở phào một hơi, định rủ Lục Diên đi ăn.

Kết quả vừa nhìn, cả người cứng đờ.

Bọn họ bốn người, thêm một Omega thân thiết với Lục Diên, chuyện này thì thôi, vì dù sao họ đều là lớp Một, nhưng Đồng Sướng Nhiên lớp Hai từ đâu chui ra?

Đồng Sướng Nhiên: "Tôi đọc được sự không chào đón trong mắt cậu."

Quyền Cảnh Ân: "…"

Nói nhảm!

"Cậu đừng bảo tôi, ở lớp Hai cả năm rồi, mà cậu vẫn chưa hòa nhập được với bất kỳ nhóm bạn nào." Quyền Cảnh Ân cạn lời.

Đồng Sướng Nhiên ngẩng đầu tự hào, "Thật trùng hợp—cậu phải biết một thiên tài chỉ biết nghiên cứu y thuật mà chẳng hiểu gì về giao tiếp, thì chẳng thể hòa nhập với bất kỳ vòng tròn nào."

"Vậy mấy đứa ngốc như cậu chẳng phải nên cô đơn tự tại sao?" Lúc này, Đồng Sướng Nhiên trong mắt Quyền Cảnh Ân chính là một bóng đèn 20.000 watt, anh không kìm được dùng lời lẽ công kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!