Quyền Cảnh Ân và Lục Diên bị Lục Thiên Thu nhìn chằm chằm, đành phải sau giờ học đến đổi đồng phục dự bị.
Thời gian thay đồ khiến mười phút nghỉ giữa tiết trôi qua vèo, khi hai người trở lại lớp, chuông vào học đã vang.
Chỉ đành đợi sau tiết toán tìm Đường Thành nói chuyện.
Nghĩ vậy, Quyền Cảnh Ân lấy vở và đề thi thử ra, vừa làm bài vừa nghe giảng.
Dư quang liếc thấy Lục Diên luôn cúi đầu, Quyền Cảnh Ân hơi để ý, liếc một cái, lại liếc thêm cái nữa.
Phát hiện Diên Diên đang chat.
Hình như cũng không quá nhập tâm, dường như nhận ra ánh mắt của anh, cố ý nghiêng màn hình để anh thấy tên người đang chat.
—Đình Tự.
Quyền Cảnh Ân thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cười khẽ một tiếng, anh yên tâm làm bài.
Lục Diên tiết này không có tâm trạng nghe giảng, mà thẳng thắn hỏi Đình Tự về giấc mơ tối qua.
Đó đã là lần thứ hai cậu mơ thấy cảnh tượng ấy.
[Hạ Chí Dĩ Chí]: Giấc mơ này, chỉ mình tôi thấy, hay Cảnh Ân cũng sẽ mơ thấy?
[Đình Tự]: …Tôi không muốn anh ấy biết những chuyện này.
Lục Diên nheo mắt, xét từ góc độ ích kỷ, cậu cũng không muốn Cảnh Ân mơ thấy giấc mơ ngọt ngào rồi đau khổ như thế.
Cậu sẽ khó chịu.
Huống chi, cậu mơ hồ cảm thấy giấc mơ này liên quan đến cả hai, trước khi làm rõ, càng không muốn Cảnh Ân bị tổn thương vì những thứ chưa biết.
Chuông tan học vang lên, học sinh chậm rãi đứng dậy, từng nhóm ba năm người đi xuống sân trường dự lễ chào cờ.
Sau lễ chào cờ, còn mười phút nghỉ giữa tiết. Trên đường về lớp, Quyền Cảnh Ân tự nhiên nắm tay Lục Diên, tìm kiếm bóng dáng Đường Thành trong đám đông.
Ngay khi Đường Thành sắp vào lớp, Lục Diên theo ý của Quyền Cảnh Ân giữ lấy cổ tay cậu ta.
Quyền Cảnh Ân: "Chúng ta nói chuyện chút nhé?"
Đường Thành cúi đầu, không dám nhìn họ, "Tôi… tôi thấy chẳng có gì để nói…"
Cậu ta chưa kịp nói hết, Lục Diên đã nhẹ giọng, "Tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện. Nếu chúng tôi cũng cô lập cậu, cậu sẽ càng khó khăn trong một số nhóm."
"Cậu dọa tôi?!" Đường Thành ngẩng phắt đầu, khó tin nhìn họ, bất giác lùi một bước.
Quyền Cảnh Ân bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Đường Thành vẫn mang vẻ mặt tủi thân, đi theo họ đến khu rừng nhỏ trong trường.
Nhìn quanh không còn ai qua lại, họ chủ động dừng lại.
Quyền Cảnh Ân nắm tay Lục Diên suốt đường, đến nơi thì để cậu ngồi trên ghế gỗ, còn mình tựa vào cột bên cạnh.
"Cậu muốn nói gì?" Đường Thành liếc qua, mặt không cảm xúc.
"Học sinh nghèo đặc biệt…" Ba từ này nhẹ nhàng xoay vần trong miệng thiếu niên, rồi chậm rãi thốt ra, giọng đầy dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!