Chương 13: (Vô Đề)

Lục Diên mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tìm Quyền Cảnh Ân thì phát hiện anh chàng không biết đang bận gì, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Nhưng giờ cậu không nghi ngờ Quyền Cảnh Ân đang ở cùng Giản Nguyên Địch.

Vì…

Lục Diên liếc nhìn Giản Cầm Tranh bên cạnh.

Giản Cầm Tranh đang gọi điện cho Giản Nguyên Địch, "Hả? Cậu đợi đấy, giờ tôi về ngay, tôi tưởng cậu ở đó, tên kia đáng lẽ bị cậu dọa cho sợ đến mức xìu rồi mới đúng, sao miệng vẫn cứng thế."

Giản Nguyên Địch: "…"

Bên kia Giản Nguyên Địch không biết nói gì.

Nghe những lời này là biết Giản Nguyên Địch đang thẩm vấn phạm nhân, Quyền Cảnh Ân không thể nào ở cạnh cô bé.

Giản Cầm Tranh le lưỡi, cúp điện thoại.

Giản Cầm Tranh nhìn Lục Diên đang vẽ phác thảo, "Tôi thấy cậu chẳng cần nghi ngờ Cảnh Ân thích Nguyên Nguyên, với cái kiểu… ừm, bọn tôi còn chẳng hiểu hỷ nộ ái lạc, càng không hiểu mấy thứ phức tạp như "thích" hay "yêu"."

Lục Diên không nhịn được cười khổ.

Giản Nguyên Địch không hiểu, nhưng Quyền Cảnh Ân hiểu mà.

"Nếu thích thế, sao không tỏ tình?" Giản Cầm Tranh không hiểu, "Mấy người bình thường đúng là kỳ kỳ quái quái, vẫn là bọn tôi bị rối loạn nhân cách sướng hơn."

Lục Diên thẳng thắn: "Chỉ biết làm sao giết người để bản thân sảng khoái?"

Giản Cầm Tranh: "…"

"Không nói với cậu nữa, tôi đi đây, không thì con bé đó lại làm ầm với tôi." Giản Cầm Tranh thu dọn đồ đạc, chào Lục Diên một tiếng "tạm biệt" rồi chuồn mất.

Lục Diên nhìn bóng lưng cậu thiếu niên 14 tuổi vội vã chạy đi, bật cười khàn khàn.

Bên kia, tại Bảo tàng Mỹ thuật Nock, trong một khu triển lãm.

Trì Phong Tễ chống cằm nhìn Quyền Cảnh Ân chuẩn bị quà, "Cậu giờ tặng quà hoành tráng thế, đến khi Diên Diên 18 tuổi cậu định tặng gì?"

Quyền Cảnh Ân cong mắt cười, ánh mắt sáng như sao, lấp lánh ánh sáng, ánh nắng qua lớp kính mờ của bảo tàng chiếu lên người thiếu niên, phủ lên anh một tầng ánh sáng. Khi cười, hai chiếc răng nanh nhỏ của thiếu niên nghịch ngợm lộ ra, "Nhẫn kim cương và tôi chứ gì."

Trì Phong Tễ: "…"

Sao anh lại đến ăn cẩu lương cơ chứ?

Ngày đầu tiên khai giảng sau kỳ nghỉ dài, cũng là sinh nhật Lục Diên.

Sáng sớm hôm đó, trời mưa lất phất không ngừng, trong lớp vang lên tiếng than thở.

"Tôi muốn mở hội thao quá đi mà!"

"Tháng Mười rồi, sao còn mưa nữa chứ huhu!"

Quyền Cảnh Ân và Lục Diên vừa vào lớp đã bị mọi người vây quanh, lớp Một chưa đến 30 người, ngồi hai người một bàn, khiến lớp học trông rất trống trải.

Vậy mà bị vây thế này, Quyền Cảnh Ân ngạc nhiên phát hiện ra người cũng không ít.

Chủ yếu là các Omega vây quanh Quyền Cảnh Ân, còn các Alpha vây quanh Lục Diên.

Các Alpha đòi mượn bài tập, các Omega hào hứng la hét muốn chụp ảnh với ngôi sao tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!