Tay nghề của đầu bếp không tồi, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thương của thịt heo hầm bay ra từ nhà bếp.
Đại thính tầng một của phủ lãnh chủ bày ba cái bàn dài hình chữ nhật, lãnh dân, địa tinh, chu nho, người Sabisand, đã ngồi đầy hai bên bàn. Vị trí phía trên giữ lại cho lãnh chủ Tống Mặc, lão quản gia John kéo ghế cho Tống Mặc, toàn thể ngồi xuống. Lão John vỗ tay, các nữ nhân giúp nấu nướng nâng cái khây lớn như cái bồn chứa thịt heo hầm ra.
Nhất thời, mùi hương thịt heo và tiếng nuốt nước miếng tràn lan khắp đại thính.
Heo rừng hơn bảy trăm cân, trừ lông heo, thì không lãng phí một cái gì. Cái được nâng ra cuối cùng, là cái đầu heo to lớn, gương mặt dữ tợn, tựa hồ còn mang theo phẫn nộ và bất cam khi bị bạo cúc.
Tống Mặc không kìm được dời mắt đi, y mới không thừa nhận mình chột dạ.
Nữ nhân bưng đầu heo đi tới vị trí của Tống Mặc, cái đầu heo này, trực tiếp đặt trước mặt y. Sau một tiếng binh, nữ nhân cong lưng hành lễ, "Lãnh chủ đại nhân, xin thưởng thức."
Thưởng thức?
Một cái đầu heo?
Tống Mặc chậm rãi quét nhìn cả sảnh, thấy ánh mắt mọi người không chớp lấy một cái nhìn y, và cái đầu heo trước mặt y.
"Quản gia, cái đầu heo này…"
"Lãnh chủ đại nhân, đây là con mồi ngài giết chết, phần tốt nhất, đương nhiên là để ngài thưởng thức."
Phần tốt nhất?
Nhìn vào cái đầu heo phẫn nộ đó hai giây, Tống Mặc giống như phát tiết giơ dao găm lên, hung tợn cắt lỗ tai heo xuống, bỏ vào miệng nhai.
Nhai mấy cái, phát hiện mùi vị không tồi, Tống Mặc lập tức ném hết xoắn xuýt vừa rồi lên chín tầng mây. Ném dao găm đi, hai tay cầm đầu heo, cắn một phát lên mặt heo, xé mạnh ra, lôi xuống một miếng thịt bự, ăn chảy mỡ đầy miệng.
"Nhìn ta làm cái gì? Ăn đi! Quản gia, ông cũng ngồi xuống, đừng đứng nữa."
Nghe lời lãnh chủ, thấy lãnh chủ gặm đầu heo nhồm nhoàm, các lãnh dân sau phút kinh ngạc ban đầu, toàn bộ dựng ngón cái lên, cái gì là đàn ông? Đây chính là đàn ông! Cái gì là hào hùng? Đây chính là hào hùng!
Thế là, bất kể nam hay nữ, già hay nhỏ, toàn bộ đều ném dao găm cắt thịt sang một bên, trực tiếp cầm thịt heo trong mâm! Nhất thời, quyền đấm cước đá, đao quang kiếm ảnh. Ngay cả đám người Harold thân là nhân sĩ tiền giáo hội, cũng ném lễ nghĩa và tu dưỡng sang một bên, gia nhập vào hàng ngũ giành giật. Tại Grilan, ăn một bữa thịt là không dễ dàng, cơ hội khó có, không thể lỡ mất.
Tự tôn của tu sĩ?
Xin lỗi, không có thịt quan trọng hơn!
Touro và hơn ba mươi người Sabisand trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, còn chưa kịp phản ứng, thịt trong mâm đã hết phân nửa.
"Thủ lĩnh, thật ra, nơi này không phải lãnh địa của một quý tộc, mà là ổ kẻ cướp đúng không?"
Người Sabisand ngồi cạnh Touro thấp giọng nói, những người khác cũng tán đồng lũ lượt gật đầu. Touro cắn răng, bất kể là ổ ăn cướp hay là lãnh địa quý tộc, hiện tại đã tới đây rồi, thì phải nhanh chóng ổn định, hắn coi như đã hiểu, tại Grilan. Không cướp, thì không có cái ăn!
"Đừng lo nhiều như thế, giành ăn khẩn trương hơn. Các ngươi muốn ôm bụng đói đi ngủ sao?"
Lời của Touro thức tỉnh tất cả người Sabisand, hơn ba mươi hán tử, thi nhau gia nhập hàng ngũ cướp thịt.
Có sự gia nhập của quân sinh lực, bàn ăn càng thêm náo nhiệt.
Địa tinh và chu nho trời sinh đã yếu thế, căn bản không cách nào tranh cao thấp với những nhân loại nhân ã đại này, nhưng, họ có kỹ thuật của mình. Các địa tinh trước khi thịt hầm xong, đã lén chuồn vào nhà bếp, ngó chằm chằm đầu bếp. Đợi khi thịt hầm xong, các nữ nhân bận rộn bưng ra ngoài, đã nhắm cơ hội lập tức hạ thủ. Các chu nho phụ trách canh chừng, đợi sau khi đắc thủ, mấy chục vóc dáng nhỏ trốn sang một bên, ngồi vây thành một vòng, các chu nho bố trí cơ quan họ chế tác ở ngoài vòng, không sợ chết thì cứ tới đi, ai cũng đừng mơ cướp đi thức ăn của họ!
Người lùn Rode và anh em Giosan Mosby ngồi với nhau, đừng thấy chiều cao của họ chỉ xấp xỉ địa tinh chu nho, nhưng sức lực thì người bình thường không thể so sánh. Muốn thi nắm đấm cướp thịt với họ? Bất kể là ai, một quyền đánh bay.
Gerrees và Rhys đều không xuất hiện. Tinh linh trời sinh không có hứng thú với các loại thịt, theo cách nói của Gerrees, thịt, có hại cho thân thể. Còn về Rhys… nghĩ tới Rhys, thì nhớ tới chuyện ô long phát sinh vừa rồi. Động tác gặm xương của Tống Mặc vô thức chậm lại. Nghĩ kỹ, mọi người đều là nam, không phải chỉ nắm một cái thôi sao? Tính là cái rắm gì?
Hung tợn nhai một miếng thịt bự, trước mắt tựa hồ lại hiện ra gương mặt đỏ bừng, đẹp như hoa đào của Rhys… Tống Mặc không khỏi giật mình, được rồi, cái này quả thật là cái rắm!
Nếu có bình rượu thì tốt rồi, tốt nhất là Erguotou, uống say rồi, lên giường nằm, hôm sau tỉnh lại, chuyện gì cũng không còn. Bất kể ngươi nắm điểu hay bị nắm điểu, ông tỉnh rượu quên hết, đánh chết không thừa nhận!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!