(*Gà trống Gallia: Ý chỉ nước Pháp, Gallia là cách gọi nước Pháp thời trung cổ, gà trống Gallia là tượng trưng cho ý chí cách mạng của nhân dân nước Pháp thời bấy giờ)
"Rhys, khi ngươi đi, bức tường này đã có chưa?"
"Ta không đi trên mặt đất, vấn đề này, không cách nào trả lời ngươi."
"…"
Đây là đang khoe khoang sao? Chắc chắn là đang khoe khoang rồi?! Trước đường 11 bày trực thăng tư nhân của mình ra, không biết sẽ khiến người ta ghen tỵ ngưỡng mộ, muốn ném bom vào nó sao?!
Cố sức áp chế xúc động muốn cho tên này một phát, Tống Mặc dẫn năm mươi mấy thủ hạ đi vòng hai vòng quanh tường cao, thế nhưng không tìm ra lối vào! Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Johnson, ngươi thấy sao?"
"Lãnh chủ đại nhân, muốn tôi nói thật sao?"
"Phí lời!"
"Tôi không biết."
"… Ngươi thật thành thật."
"Cảm tạ ngài khen ngợi."
"…"
Khi Tống Mặc đang bó tay không biết làm sao, trong tường vây đột nhiên truyền tới tiếng vang, tiếp theo, một cái thang cao được gác lên tường vây, lão quản gia đầu đầy tóc bạc từ trên đó nhìn xuống đám người đang đi vòng bên tường vây.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài trở về rồi sao?"
"Quản gia, là ta. Chuyện gì thế này?"
"Một lời khó nói rõ." Lão quản gia John thở dài, "Ngài vào trước đi đã rồi nói sau."
Thì ra, trên tường vây không phải không có cửa, mà là được che giấu rất tốt.
Chất liệu bên ngoài cửa không khác gì tường vây, độ dày thì lại chỉ bằng một nửa mặt tường, khi đi vào rồi mới có thể thấy được kết cấu gỗ và thép bên trong cửa lớn, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nào phân biệt được ra đâu là cửa, đâu là tường. Nếu không phải Tống Mặc cho rằng bức tường này là kiến trúc phạm pháp chưa được mình phê chuẩn, có lẽ sẽ khen ngợi một tiếng. Nhưng hiện tại y không rảnh như vậy, khi đi vào tường vây, nhìn thấy lãnh địa của mình, y lập tức trừng to mắt.
Tuyết trắng xóa phủ kín cả lãnh địa, nhà tranh đã không còn thấy bóng dáng. Kiến trúc chói mắt nhất là phủ lãnh chủ cao to sừng sững ở giữa lãnh địa của y, và hai lò nung bốc khói đen xa xa.
Trừ nó ra, một vùng phẳng phui, cái gì cũng không có!
"Quản gia?"
Chắc không phải chỉ mới mấy trận tuyết, đã đè sụp "dân cư" rồi chứ? Nếu nhà sụp, thì người đâu?
"Quản gia?"
Gọi hai tiếng rồi mà cũng không được đáp lại, Tống Mặc quay đầu, thì thấy lão quản gia John đã bổ nhào lên hơn ba mươi cái túi do mình mang về, hai mắt tỏa kim quang, hoàn toàn chìm vào trạng thái vong ngã.
"Quản gia!"
"A? Vâng, lãnh chủ đại nhân!"
Trán Tống Mặc nổi gân xanh, chỉ lãnh địa của mình, "Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Nhà cửa đâu? Người đâu!"
"Cái này, nói ra thì rất dài."
"Vậy thì nói ngắn gọn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!