"Lãnh chủ đại nhân, trước mặt chính là rừng Phỉ Thúy."
Men theo sông Gree đi hơn một tiếng, Tống Mặc và tùy tùng cuối cùng tới rừng Phỉ Thúy. Nơi này gần biên giới lãnh địa gia tộc Grilan, bên kia khu rừng chính là hành tỉnh tây bắc của vương quốc Obi, được gọi là đô thành thương nghiệp phồn hoa nhất cả đại lục.
Một bên ăn cám nuốt rau, một bên giàu chảy mỡ. So bì nhau, nhìn sao cũng thấy chua xót.
Không phải các lãnh dân Grilan không cần cù, thời gian lao động mỗi ngày của họ đều nhiều hơn người khác gấp đôi, nhưng trên mảnh đất nghèo túng, cứ là không chịu mọc ra lương thực đủ ăn no cả nhà.
Tống Mặc cho rằng, y phải thù giàu, nhất định!
Trước khi vào rừng, tùy tùng cường liệt yêu cầu đi phía trước Tống Mặc, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm.
Từ sau khi Tống Mặc bị sét đánh, các tùy tùng của lãnh chủ bị lão quản gia John tập hợp lại, tiến hành giáo dục tại chức nghiêm khắc, quản gia yêu cầu các tùy tùng phải ghi nhớ kỹ: Bảo vệ lãnh chủ là sứ mạng cao nhất của bọn họ!
Có sét đánh xuống, nhất định phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình hứng lấy!
Bị kẻ địch tấn công, nhất thiết phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình lao tới!
Bị dã cẩu đuổi cắn, tuyệt đối phải đẩy lãnh chủ ra, tự mình cắn lại!
...
Trải qua đào tạo chức nghiệp chuyên sâu dài cả nửa tháng, nhân sinh quan, giá trị quan, sự nghiệp quan của các tùy tùng đều đã có bước nhảy vọt thực chất.
Từ đó về sau, bọn họ xem ý chí của lãnh chủ là ý chí cao nhất, xem lời của lãnh chủ là sứ mạng cao nhất, tiền lương của mình là do lãnh chủ phát, mạng của mình chính là của lãnh chủ! Mạng của con cháu mình cũng là của lãnh chủ! Bà xã của mình... cái này thì chắc chắn vẫn là của mình!
Tống Mặc biết chuyện này, nhưng cách biết thì rất lúng túng, một tùy tùng quỳ một gối thỉnh cầu y: "Lãnh chủ đại nhân, mạng của tôi cho ngài, xin để bà xã của tôi lại cho tôi."
Tống Mặc lập tức ngốc lăng.
Tuy hiểu lầm cuối cùng cũng được mở, nhưng liên tục mấy ngày, mặt lãnh chủ vẫn đen.
Nhưng lão John quả thật là hảo tâm, lòng trung thành với lãnh chủ cũng không cần phải nghi ngờ.
Tống Mặc có thể tức giận với quản gia trung thành tuyệt đối không? Không thể!
Thế là, chỉ có thể tiếp tục nuốt giận.
Hai người men theo con đường nhỏ thợ săn tạo ra, tùy tùng đột nhiên dừng lại, ra hiệu Tống Mặc đừng lên tiếng. Sau đó chỉ chỉ trên cây sồi to bằng mười người ôm.
Tống Mặc thuận theo hướng đó nhìn qua, tóc liền dựng đứng!
Một con rắn khổng lồ dài mười mấy mét, thô hơn eo người trưởng thành, đang quấn trên cành cây sồi, trên cái đầu hình tam giác là đôi mắt màu lục, toàn thân phủ vảy tuyệt đẹp màu lửa đỏ, mỗi một tấc vảy đều đang cảnh báo người khác, nó không dễ chọc, biết điều tốt nhất nên tránh xa.
"Đây là một con rắn Mongu còn chưa trưởng thành." Tùy tùng hạ giọng nói với Tống Mặc, "Rắn Mongu trưởng thành có thể dài hơn ba mươi mét, màu vảy cũng sẽ biến thành nâu sẫm, là điểm tâm thích nhất của cự long."
Chưa trưởng thành?
Tống Mặc nhìn con 'chưa trưởng thành' trên cây, tưởng tượng khi nó dài tới ba mươi mét, lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, y không có bất cứ hảo cảm nào đối với động vật bò trường lạnh lẽo này.
May là con này là trường hợp riêng, nếu mấy loại thỏ gà rừng cũng có kích thước phát dục quá độ kiểu này, y còn ăn thịt gì nữa.
Hai người cẩn thận rời khỏi cây sồi nơi rắn Mongu nghỉ ngơi, tiếp tục đi sâu vào rừng.
Khu ngoài bìa rừng thường xuyên có lãnh dân viếng thăm, động vật gần như tuyệt tích. Nếu Tống Mặc muốn có thu hoạch, nhất định phải đi xa hơn nữa. Gặp phải rắn Mongu là ngoại lệ, loại rắn này quanh năm chỉ sống trong trung tâm rừng Phỉ Thúy, chỉ có vào mùa sinh sản mới xuất hiện. Chẳng qua cũng may là có con rắn này, các loại động vật dữ tợn như gấu ngựa, hổ báo đều không hoạt động ở gần đó, Tống Mặc và tùy tùng có thể dùng phần lớn tinh lực tìm con mồi, không cần lo lắng bị tấn công sau lưng.
Nhưng, cho dù con mồi tự đưa tới cửa, cũng phải bắt được mới xong.
Một con thỏ rừng chạy ra khỏi lùm cây, tùy tùng lập tức giương cung, mũi tên mang theo tiếng gió bắn ra, nhưng lại cắm vào trong một lùm cây cạnh con thỏ. Kết quả thỏ rừng không săn được, lại kinh động tới heo rừng đang đào rễ cây!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!