Chương 27: Tổng đốc bị kéo xuống nước

Trước mặt mỹ nữ, ý chí của nam nhân luôn yếu ớt.

Trước mặt mỹ nữ không mặc y phục, ý chí đã rất yếu ớt của nam nhân, sẽ giống như bong bóng, bị chích vỡ từng cái.

Saivans là nam nhân trong nam nhân, cho nên, trước dụ hoặc của hai quyển x thư Tống Mặc đưa, gần bốn trăm trang yêu tinh đánh nhau, ý chí có vẻ rất kiên cường lập tức tan binh rã tướng.

Sau khi nghe thấy Tống Mặc "tặng không", gần như không chút do dự cất hai quyển tiểu x thư vào ngực, tay nắm thành quyền để bên miệng ho nhẹ một tiếng, "Ừ, tuy ta là quân nhân, nhưng đối với nghệ thuật vẫn có truy cầu nhất định."

Tống Mặc cong môi, có cửa!

Y phải cảm tạ Aoi Sora, Ozawa Maria, Ai Iijima, và vô số người đã hiến thân vì nghệ thuật, họ đã sáng tạo ra cho y vô số linh cảm, cùng mấy lão địa tinh nhốt mình trong phòng tối mấy ngày, sáng tạo ra tác phẩm kinh người. (Nhưng AV Idol Nhật Bản)

Nhất thiết đừng xem thường uy lực của những tiểu x thư này, Saivans chính là tiền lệ sẵn có. Nếu có thể hoàn toàn kéo tên đó xuống nước, thuận tiện ăn mòn mấy kẻ quyền quý của vương quốc Obi, tốt nhất là có thể đánh gục luôn cả ngọn núi dựa của Saivans trong triều đình. Đến lúc đó, chỉ cần Saivans còn ngồi trên vị trí tổng đốc của hành tỉnh tây bắc, Tống Mặc sẽ không cần lo lắng có kẻ nào không có mắt gây phiền ình nữa.

Còn về lão Julien, trực tiếp bị Tống Mặc bỏ qua.

Ngay cả cha già chưa từng gặp mặt của y cũng không thu thập được, cuối cùng còn tạo ra chuyện ô long chống nộp thuế hợp pháp, Tống Mặc sợ mới lạ.

Hai quyển "nghệ thuật thân thể" đưa cho Saivans là toàn bộ thành quả của mấy hôm nay, dù sao muốn tô màu lên bức vẽ thủ công là chuyện rất tốn thời gian.

Tống Mặc đã phát hiện vấn đề này, muốn dựa vào những tiểu x thư này kiếm một đống kim tệ, thì nhất định phải bảo đảm số lượng hàng ra, chỉ dựa vào mình và mấy lão địa tinh, một tháng cũng không vẽ ra được bao nhiêu cuốn. Nếu muốn mở rộng số lượng, một là dạy thêm nhiều địa tinh nữa, không là nghĩ cách chế tạo đồ in ấn.

May là Tống Mặc còn biết bản khắc in ấn là gì, dùng gỗ làm bản khắc vừa khéo là món đắc thủ của các chu nho, không nói tới vấn đề nội dung, mỗi tháng làm ra mấy trăm quyển không thành vấn đề.

Trước đó, Tống Mặc đã bàn qua với lão chu nho, so với lão địa tinh đầu bốc khói, phản ứng của lão chu nho nhàn định hơn nhiều.

"Cái này có tính là gì, uổng cho các người còn làm thần bí như thế." Lão chu nho bày vẻ khinh thường, bắt đầu từ khi trẻ tuổi ông đã sống qua ngày tại các nhà lao, nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không phải là mấy thứ mà địa tinh cả ngày trộm vặt cướp vặt, rồi trốn xuống đất giả chuột có thể so sánh.

Trên thế giới này nơi tối tăm nhất trừ quan trường, chính là nhà tù.

Tống Mặc bị lão chu nho làm rung động, dựng ngón cái lên. Tiếp theo lại nghĩ, có cần mở một hệ liệt giam cầm không?

Nghĩ nghĩ, nước miếng bắt đầu chảy xuống…

Nếu đã quyết định sẽ triệt để kéo Saivans xuống nước, Tống Mặc tự nhiên sẽ không còn nhỏ nhen nữa, có bỏ ra thì mới có thu lại, huống hồ, hồi báo sẽ gấp mấy lần bỏ ra, mối làm ăn này, tuyệt đối không thiệt.

Tống Mặc ghé vào tai Saivans thấp giọng nói vài câu, nguyên liệu, họa công, chế tác đều là do y chuẩn bị. Saivans chỉ cần giúp y mở rộng con đường tiêu thụ, thời kỳ đầu mỗi khi bán được một quyển, Tống Mặc chỉ cần một trăm kim tệ, sau khi mở rộng thị trường, Tống Mặc chỉ cần năm trăm kim tệ mỗi quyển, còn lại, đều là của Saivans.

Còn mở rộng thị trường là khái niệm gì, Tống Mặc cho Saivans biết, chỉ cần lượng tiêu thụ hàng lên tới mỗi tháng hai mươi quyển, thì có thể tăng giá.

"Ngươi xác định?" Saivans hoài nghi nhìn Tống Mặc.

"Ta xác định." Tống Mặc cười vô cùng thuần lương.

Nhìn sơ, Tống Mặc như vậy rất thiệt thòi, nhưng chỉ có như thế mới có thể bảo đảm lợi ích của Tống Mặc. Nếu chia phần theo lợi nhuận, ai biết Saivans rốt cuộc sẽ cho y mấy phần? Dù sao, muốn khiến những tiểu x thư này chân chính lọt vào tầm mắt của các quý tộc, còn phải dựa vào Saivans.

Không nỡ lấy con nít làm mồi thì không bắt được sói, không nỡ lấy bà xã ra thì không bắt được lưu manh!

Các lão gia quý tộc của vương quốc Obi đều là người có tiền, đó chính là một đám sói đói chảy nước miếng với miếng thịt dê béo! Trong mắt Tống Mặc, những con sói đói mắt lóe lục quang đó, còn được yêu thích hơn cả dê béo.

Saivans tuy không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không đẩy kim tệ đã đưa tới cửa đi. Tống Mặc lại thêm một mồi lửa nữa, "Nghệ thuật không phải luôn không thay đổi, cứ thỉnh thoảng lại có tác phẩm vấn thế mới ra, đều rất có giá trị sưu tầm."

Sáng tạo nghệ thuật? Giá trị sưu tầm?

Tống Mặc chớp chớp mắt, "Ngươi hiểu chứ."

Saivans lập tức quyết đoán, "Thành giao!"

Tống Mặc lập tức lấy ra khế ước đã sớm chuẩn bị xong, Saivans nhìn qua ba lượt, không tìm ra bất cứ vấn đề nào, trực tiếp đóng ấn chương của mình lên cuối tờ khế ước. Không phải ấn chương của tổng đốc, mà là ấn chương cá nhân của Saivans. Rất rõ ràng, hắn vẫn có phòng bị nhất định với Tống Mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!