Ngày hôm sau Úc Sương thức dậy rất sớm. Cậu không dám ngủ nướng, sợ sẽ khiến người nhà họ Chu bàn tán.
Trước khi Chu Mộ Dư thức dậy, Úc Sương tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, đi ra ban công hưởng thụ không khí buổi sáng trong lành. Bầu trời sáng sớm sạch sẽ sáng sủa, Úc Sương nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra, trong lúc vô tình nhìn thấy thiếu niên đứng ở dưới lầu hôm qua.
Cậu nhóc mặc một bộ quần áo thể dục sạch sẽ, trên trán còn buộc một sợi dây màu trắng, bộ dáng như vừa chạy bộ về, cả người toát ra vẻ khỏe khoắn.
Trẻ con hiện giờ, vóc dáng cũng cao to thật đấy… Úc Sương nghĩ trong lòng, Chu Thư Dập ở dưới lầu như là cảm giác được cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng bên này.
Hai ánh mắt gặp nhau, Úc Sương dời mắt theo bản năng, từ khóe mắt nhìn thấy Chu Thư Dập đang nhìn chằm chằm vào cậu, hình như còn đang nhíu mày.
Cũng may Chu Thư Dập cũng nhanh chóng đi vào trong, trong lòng Úc Sương nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi quay đầu lại, bản thân cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.
Không bao lâu sau Chu Mộ Dư cũng ngủ dậy, Úc Sương không có nghe thấy, cậu đứng ở ngoài ban công ngẩn người một lúc, phía sau bỗng nhiên có người tới gần, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cậu: Dậy sớm vậy.
Âm thanh vừa mới ngủ dậy có chút khàn khàn lọt vào tai khiến lỗ tai hơi ngứa ngáy. Úc Sương xoay người, bị Chu Mộ Dư đặt lên trên lan can.
Không ngủ được sao?
Không phải, Úc Sương có chút bối rối: Ngủ rất ngon…
"Vậy là không dám ngủ nướng?"
Mới không có…
Úc Sương bị đoán trúng tim đen, nói nói cũng dịu đi. Cậu luôn là bộ dáng để cho người ta tùy ý xoa nắn, khiến cho người ta không thể nhịn được muốn trêu chọc cậu.
Thế là Chu Mộ Dư giữ lấy eo rồi bế lên, để cậu ngồi ngang với tầm mắt mình:
"Sao lại nhát gan như vậy?"
Lan can không quá cao, nhưng cảm giác nửa người treo lên không trung có hơi bất an, Úc Sương vô thức ôm lấy cổ Chu Mộ Dư, ngả người vào lồng ngực gã, chịu chấp nhận hai chữ nhát gan này.
Bên ngoài có người… Úc Sương nhỏ giọng cầu xin tha thứ:
"Chúng ta đi vào được không?"
Chu Mộ Dư không đồng ý, ngược lại càng bế Úc Sương lên cao hơn. Tối qua gã ăn no ngủ ngon, hôm nay cũng có thời gian với sức lực trêu chọc Úc Sương.
Áo của Úc Sương bị đẩy lên ngực để lộ ra một phần eo. Cái mát mẻ của sáng sớm cùng với cái ôm ấm áp của Chu Mộ Dư đồng loạt áp tới khiến làn da nhạy cảm của cậu nổi lên một màu hồng nhạt.
"Sợ cái gì, đây là nhà của tôi."
"Sẽ bị người khác nhìn thấy, không được đâu, ưm…"
Úc Sương sợ hãi bị người xa lạ nhìn thấy cơ thể mình, càng sợ lúc làm tình có người đứng ngoài quan sát. Nguyên nhân là vì trước đây ở viện phúc lợi cậu hay bị ức hiếp, bị mấy đứa trẻ khác lột quần áo rồi nhốt lại trong nhà vệ sinh.
Không ai dạy dỗ được mấy đứa nhỏ trời sinh đã có suy nghĩ độc ác, nói ra cũng rất khó để người khác tin tưởng, sao mấy đứa trẻ tám chín tuổi lại có thể nói mấy lời độc địa như vậy.
Thời thơ ấu ngắn ngủi bị tổn thương, tình yêu hay vật chất sau này đều không thể hàn gắn lại vết thương ngày còn bé.
Úc Sương bắt đầu run rẩy, cắn môi đến trắng bệch, trên tán toát ra mấy giọt mồ hôi. Cuối cùng Chu Mộ Dư cùng ý thức được không phải cậu đang ngại hay căng thẳng, mà là phát ra sợ sợ hãi và bài xích từ bên trong
Có chút mất hứng, nhưng lại không thể làm gì.
Chu Mộ Dư thả Úc Sương xuống, đưa tay vỗ vỗ lưng an ủi cậu:
"Có chuyện gì vậy, sợ đến vậy à?"
Úc Sương lắc đầu, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!