Cuối cùng vẫn không thể tránh được việc phải đối mặt với Úc Sương.
Chu Mộ Dư giống như một con sư tử đực già, khi bị thương không thể nào tủi thân khóc nháo như những người trẻ tuổi, mà chỉ có thể lặng lẽ trốn đi đến một nơi không người chậm rãi liếm miệng vết thương.
Nói ra thì sẽ bị kẻ khác chê cười, gã đã từng này tuổi rồi nhưng lại bởi vì không chiếm được tình yêu nên cảm thấy mất mát, ngoại trừ chạy trốn thì gã không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác cả.
Ngày đó rạng sáng khi rời đi, Chu Mộ Dư nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của Úc Sương, cuối cùng cũng đã hiểu, gã đã yêu Úc Sương hết thuốc chữa.
Gã coi thường sự yếu đuối của chính mình, oán hận sự nhẫn tâm của bản thân, nhưng bản năng tránh né thiệt thòi khiến gã không thể không trốn đi, nếu không gã cũng không biết làm sao chịu đựng đau lòng đối mặt với Úc Sương nữa.
Điều làm cho gã cảm thấy ức chế đến nỗi nghẹt thở đó chính là vật nhỏ này căn bản không hiểu gì cả. Cậu với gã ở bên nhau, nhưng cậu lại chỉ nghĩ tới mỗi việc lên giường kia, thậm chí còn dùng những thủ đoạn của người trước để lấy lòng gã.
Chu Mộ Dư hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.
Gã sang bên đây tìm người quản lý tài sản nhà họ Chu và luật sư tài sản của mình rồi lập một bản di chúc, sau đó lại khiến bản thân rơi vào bận rộn, làm việc liên tục không phân biệt ngày đêm.
Úc Sương không cần tình yêu của gã, nhưng Úc Sương rất cần tiền, gã có thể cho rất nhiều.
Nhoáng cái đã mấy ngày trôi qua, trong lòng Chu Mộ Dư cũng dần bình tĩnh lại, vốn tưởng rằng bản thân đã có thể thản nhiên chấp nhận với sự thật rằng Úc Sương không yêu mình nhưng khi nghe thấy giọng của Úc Sương, nhìn thấy gương mặt của cậu, gã suýt chút nữa không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.
Vốn dĩ sự bình tĩnh trong mấy ngày nay đều chỉ là sự chết lặng ngắn ngủi mà thôi.
Chu Mộ Dư thở phào một hơi, dùng sức xoa nhẹ mặt rồi ấn mở cameras.
Giọng của gã có hơi khô khốc: Úc Sương.
Người trong màn hình đột nhiên đỏ mắt, khóe môi nhẹ nhàng run rẩy, cố gắng bày ra một nụ cười ngoan ngoãn, nói: Tiên sinh.
Mỗi một biểu cảm rất nhỏ lọt vào trong mắt đều khiến cho Chu Mộ Dư đau lòng.
Gã đã hứa với Úc Sương rằng sẽ không khiến cậu phải đau lòng nữa, nhưng gã vẫn không thể làm tốt được.
"Xin lỗi em, mấy ngày nay bận quá." gã nói.
Không sao. Úc Sương dịu dang ngoan ngoãn nói, nói xong lại không nói gì nữa
Hai người đều im lặng một lúc, Úc Sương nhấc mắt, nhẹ giọng mở miệng: Em nhớ chú lắm.
Đoàng một tiếng. Tim Chu Mộ Dư như bị một quả bom đánh trúng rồi sụp đổ.
Tất cả vẻ bình tĩnh cùng với sự cố ý làm lơ Úc Sương đều trở nên nguy hiểm bởi một câu nói của cậu, gã không thể không rời mắt đi, dùng lực siết chặt nắm đấm.
Cũng may người bên đầu kia cũng không dám nhìn thằng vào gã, nên cũng sẽ không phát hiện ra điều bất thường của gã, thậm chí còn chủ động mở miệng giải vây cho gã:
"Chú làm việc đi, em phải đi ăn cơm rồi."Ừm.
"Chu Mộ Dư nhìn thời gian, ở trong nước đã là buổi trưa rồi:"Đi đi.
"Úc Sương cúp điện thoại, trên màn hình lại biến thành khung đối thoại lạnh lẽo, Chu Mộ Dư hít sâu một hơi, cũng buông điện thoại xuống, cúi đầu day day trán. Im lặng không nhúc nhích mấy giây, gã gọi điện thoại cho trợ lý:"Đặt vé máy bay ngày mai giúp tôi.Anh vẫn ổn chứ?
"Bỏ điện thoại xuống, Chu Thư Dập hỏi Úc Sương. Chu Thư Dập nhìn ra được không khí kỳ quái giữa Chu Mộ Dư với Úc Sương, cũng nhìn ra được tâm trạng Úc Sương đang không tốt. Úc Sương chủ động nói với Chu Mộ Dư"Em nhớ chú
"thế nhưng Chu Mộ Dư lại không đáp lại, chuyện này đúng là rất quá đáng. Chu Thư Dập lại nhớ tới ba mẹ mình, nếu như sau khi hai người cãi nhau, một trong hai người không cho người kia cơ hội, vậy tám phần là chuyện lớn."Chúng ta đi ăn cơm đi.
"Úc Sương chuyển đề tài, ra vẻ thoải mái nói."Ò." Chu Thư Dập rầu rĩ đồng ý, trong lòng thầm toát mồ hôi thay cho Chu Mộ Dư.
Buổi tối sau khi Chu Thư Dập về nhà, một mình Úc Sương ở phòng khách ôm mèo xem TV.
Đã là ngày thứ sáu Chu Mộ Dư không ở nhà, cậu vẫn chưa hoàn toàn quen hẳn với cuộc sống chỉ có một mình. Căn nhà lớn như vậy, ban ngày không cảm thấy gì, nhưng đến tối thì lại vô cùng quạnh quẽ, cô đơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!