Chương 47: (Vô Đề)

Đương nhiên Chu Mộ Dư sẽ không rút dây lưng ra quật Chu Thư Dập. Gã chỉ gọi điện thoại cho ba cậu nhóc, nói cái gì mà gã cảm thấy người trẻ tuổi nên chịu khổ một chút, chuyện mua nhà cho Chu Thư Dập ở London không cần vội.

Vì thế nhà của Chu Thư Dập đã đến miệng rồi lại để bay mất, cậu nhóc sẽ được thử nghiệm cảm giác sinh viên phải ở trọ trước ba tháng.

Nếu không phải sợ Úc Sương mất hứng, Chu Mộ Dư càng muốn ngay lập tức đá bay Chu Thư Dập sang London luôn rồi.

Nhưng lời nói này của Chu Thư Dập cũng nhắc nhở gã, Úc Sương có khả năng sẽ ly hôn với gã.

Mặc dù theo hợp đồng mỗi năm năm bọn họ sẽ kết toán tài sản một lần, nhưng không thể ngoại trừ nguyên nhân nào đó xuất phát từ Úc Sương, sẵn sàng không cần số tiền đó rồi ly hôn với gã.

Chu Mộ Dư tìm luật sư, hỏi có biện pháp nào khiến một người mãi mãi không thể ly hôn với người khác được hay không.

Luật sư nói trên phương diện pháp luật, vẫn có thể hạn chế nhiều nhất việc ly hôn, ví dụ như làm cho đối phương không thể chịu được cái giá phải trả khi ly hôn. Nhưng nếu muốn mãi mãi, tìm luật sư thì thà rằng tìm pháp sư sẽ hợp lý hơn.

Ý của luật sư là chỉ muốn khuyên Chu Mộ Dư nhưng Chu Mộ Dư lại xem là thật, trong cùng ngày liền dặn trợ lý đi hỏi thăm xem có ngôi miếu nguyệt lão nào linh nghiệm không.

Chuyện này lại lọt vào tai mấy người Quý Khiên, bọn họ càng tin rằng Úc Sương là một con hồ ly tinh. Về phần ông chủ Chu anh minh văn võ song toàn, đương nhiên là đã bị hồ ly tinh lừa cho tới nỗi coi tiền như rác lúc nào không hay rồi.

Chu Mộ Dư cũng không để ý bạn bè mình nói thế nào.

Ở trong mắt gã, bọn họ vẫn còn độc thân đúng là đều có lý do cả.

Chớp mắt đã tới sinh nhật Chu Thư Dập, vẫn tổ chức tiệc ở nhà cũ học Chu.

Sinh nhật mười tám tuổi vô cùng có ý nghĩa, dường như còn làm lớn hơn cả hôn lễ của Chu Mộ Dư.

Năm nay nhà họ Chu có rất nhiều việc vui. Đầu tiên là Chu Mộ Dư kết hôn, tiếp nữa là Chu Thư Dập trưởng thành, đề tài để mọi người bàn luận cũng không rời xa hai chủ đề này.

Hơn nữa phu nhân mới của Chu Mộ Dư, hôm nay là lần đầu tiên dùng thân phận bà Chu để tham dự buổi tiệc này, cùng với Chu Mộ Dư đi chiêu đãi khách khứa. Bọn họ bàn tán cậu thiếu niên thật xinh đẹp, cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng, đứng chung với Chu Mộ Dư đúng là khiến người khác ghen tỵ.

Nhưng thực tế là trong lòng Úc Sương đang thầm nghĩ phải giải quyết xong nhanh để đi tìm Chu Thư Dập.

Dù trước đó Chu Mộ Dư đã báo trước phòng ngừa với cậu rồi, nói hôm nay cậu phải gặp rất nhiều người nhưng khi thật sự bị nhiều người vây quanh như vậy, Úc Sương chỉ cảm thấy căng thẳng muốn chạy trốn, khóe môi cười nhiều cũng cứng luôn rồi.

—— Gả vào nhà giàu đúng là một việc không hề dễ dàng, làm bà Chu còn mệt hơn làm chim hoàng yến nhiều.

Chu Mộ Dư lúc riêng tư hay gọi đùa Úc Sương là bà Chu nhưng lại không để người khác gọi như vậy. Trưởng bối vẫn gọi cậu là Tiểu Úc, người ngang hàng gọi cậu là cậu Úc, bọn tiểu bối hoặc là gọi anh hoặc là gọi chú  nhưng vẫn đủ tôn trọng Úc Sương.

Ngoại trừ quan hệ rất thân thiết mới trêu ghẹo gọi cậu là chị dâu hoặc em dâu.

Ví dụ như mấy người Quý Khiên, hoặc cũng có thể như Nghiêm Phóng bị Chu Mộ Dư coi như cái đinh trong mắt.

Hôm nay Nghiêm Phóng lại tới.

Hắn cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Úc Sương nói:

"Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp."

Úc Sương chưa từng gặp người nào vừa mặt dày lại thẳng thắn như hắn. Cậu luống cuống cầm lấy góc áo của Chu Mộ Dư rồi tránh ra phía sau gã, ngẩng đầu nhỏ giọng xin giúp đỡ: Tiên sinh…

Chu Mộ Dư che Úc Sương ở sau lưng, lạnh giọng nghiêm mặt nói với Nghiêm Phóng:

"Tôi nhớ không lầm, hôm nay không mời cậu đến mà."

"Tôi đến cùng ông cụ. Hơn nữa cháu trai của tôi đã trưởng thành rồi, tôi đương nhiên phải tới chúc mừng, lúc còn nhỏ tôi còn bế nó mà."

"Sao da mặt cậu ngày càng dày vậy?"

"Có sao, quá khen quá khen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!