Lúc đầu, Chu Mộ Dư rất thích nhìn nước mắt của Úc Sương.
Nhưng hiện tại, Úc Sương ôm gã khóc thút thít, gã chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, một nơi nào đó trong trái tim cảm giác đau nhói.
Chu Mộ Dư chậm rãi nâng tay, bàn tay to lớn đặt lên gáy Úc Sương, nhẹ nhàng xoa xoa: Đừng khóc.
Ngay cả an ủi người khác cũng lạnh nhạt và vụng về như vậy, gã chỉ biết làm Úc Sương khóc, không biết làm cậu cười, thảo nào Úc Sương thích Đàm Luật Minh hơn.
Người trong lòng yếu ớt mỏng manh, khóc thút thít như bông tuyết mỏng manh vậy.
Chu Mộ Dư không khỏi mềm lòng, thấp giọng an ủi:
"Không có hung dữ với em. Là tôi không tốt, sau này sẽ không vậy nữa."
Úc Sương hít mũi một cái, nước mắt chậm rãi ngừng rơi, vùi mặt vào trong lồng ngực Chu Mộ Dư lắc đầu.
"Tôi chỉ không nỡ rời xa em, không muốn để em rời xa tôi nên mới cố ý nói như vậy." Chu Mộ Dư cũng không có thói quen nhận sai, gã nói rất chậm:
"Tôi cũng sợ cô đơn, Sương Sương, chúng ta vừa mới kết hôn không bao lâu, em đi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ?"
Chu Mộ Dư nói gã sợ cô đơn…Úc Sương nhẹ giật mình, quên mất cả nói chuyện.
Có những lời chỉ cần mở miệng ra thì sau đó có vẻ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chu Mộ Dư lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt, giống như đã ra quyết định, ôm lấy Úc Sương, nói:
"Tôi đồng ý với em, năm sau, năm sau được không?"
Úc Sương sửng sốt, không tin được nhỏ giọng lặp lại: Năm sau…
"Ít nhất phải thêm một thời gian riêng của hai người chúng ta nữa. Chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật, còn chưa nuôi lớn mèo con. Em nỡ bỏ tôi lại, vậy em nỡ bỏ mèo lại sao?"
Mèo… Ánh mắt Úc Sương lướt qua bả vai Chu Mộ Dư, thấy Muội Muội đang yên lặng ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm.
Nó ngồi đó từ bao giờ vậy…
Chẳng lẽ nó cũng biết papa đang bắt nạt anh trai mình sao?
Tiên sinh…. Úc Sương nhẹ giọng mở miệng.
Tim Chu Mộ Dư thắt lại, giống như bị vắt chanh vào.
Giải thích rồi nhận sai cũng không khó như trong tưởng tượng, thỏa hiệp nhanh hơn so với những gì gã tính toán. Gã chưa từng có ý định nhốt Úc Sương trong nhà cả đời, thậm chí từ trước khi kết hôn gã đã nghĩ sẽ cho Úc Sương đi học về kinh doanh, sau đó trở về giúp đỡ việc kinh doanh của gã.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất, cuối cùng gã vẫn cảm thấy, có lẽ Úc Sương nên đi làm những chuyện cậu muốn làm.
Những lời này, gã cũng không có nói qua với Úc Sương.
"Đừng khóc, tha thứ cho tôi được không?"
Úc Sương gật gật đầu, lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
"Em không có ghét chú… Em sẽ không ghét chú đâu."
Hơi thở của Chu Mộ Dư như ngừng lại, lúc phản ứng lại mới nhận ra Úc Sương đang trả lời câu hỏi trước đó gã hỏi.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!