Vừa dứt lời, Chu Mộ Dư liền kéo Nghiêm Phóng ra:
"Em ấy không biết nấu cơm."
Em… Úc Sương hơi há miệng, nhìn thấy sắc mặt của Chu Mộ Dư lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nghiêm Phóng suy nghĩ một lát:
"Vậy sao… Nhưng tôi đã vất vả đến đây một chuyến, anh cũng không thể để tôi vác cái bụng rỗng về được, để người khác biết cũng không hay lắm đâu."
Chu Mộ Dư nhíu mày:
"Cậu muốn ăn cái gì? Trong nhà có dì giúp việc."
…Cũng được.
Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư chắc cũng không quá ưa người bạn này, nếu không phải vì mối quan hệ lâu năm của hai nhà chắc gã đã sớm đuổi người về rồi.
Không biết vì sao Nghiêm Phóng cứ muốn ăn bữa cơm này ở nhà Chu Mộ Dư, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Chu Mộ Dư rất không chào đón mình sao?
Úc Sương thầm oán trách, khóe mắt nhìn Chu Thư Dập, chỉ thấy cậu nhóc lặng lẽ liếc mắt.
Đây là lần đầu tiên Úc Sương ăn cơm cùng với một người khác từ sau khi đến ở với Chu Mộ Dư. Sự thật chứng minh da mặt dày luôn luôn là phương pháp chiến thắng, dù Chu Mộ Dư là người khó gần thế nào cũng không thể qua được sự vô liêm sỉ của Nghiêm Phóng.
Trên bàn cơm Chu Mộ Dư ngồi một bên với Úc Sương, Chu Thư Dập với Nghiêm Phóng ngồi ở bên kia, sau khi nói được mấy câu về chuyện hôn lễ, Nghiêm Phóng lại chuyển sang chuyện khác, cười tủm tỉm nhìn Úc Sương:
"Tôi nghe nói, chị dâu là kết hôn lần hai, có đúng không vậy?"
Nói là cười nói những không khí trên bàn bất ngờ lạnh hẳn xuống.
Úc Sương ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói rõ ra được.
Mặc dù cậu với Đàm Luật Minh không hề kết hôn nhưng Đàm Luật Minh đều gọi cậu là vợ nhỏ với người ngoài, Nghiêm Phóng nói như vậy dường như cũng đúng.
Nghiêm Phóng coi sự im lặng của Úc Sương như ngầm thừa nhận, cười nói:
"Xem ra là thật rồi. Sớm biết vậy thì tôi đã về nước sớm một chút, như vậy mấy chuyện tốt như vậy cũng không tới lượt Chu Mộ Dư."
Nói xong thậm chí không biết sống chết nhìn về phía Chu Mộ Dư:
"Anh thấy đúng không?"
Nghiêm Phóng. Chu Mộ Dư vẫn duy trì sự khách khí cuối cùng, nói:
"Nơi này không phải nơi để cậu nói hưu nói vượn đâu."
Nghiêm Phóng nghiêng đầu, vẫn thản nhiên nhún vai.
Chu Thư Dập vẫn đang im lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng, cầm đôi đũa lướt trên bàn ăn chọn món, không chút để ý nói:
"Người khác không kén chọn, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng ăn."
Cậu nhóc nói rất tùy ý nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Úc Sương lo lắng nhìn về phía Chu Mộ Dư, hy vọng gã ngăn cản Chu Thư Dập, Chu Mộ Dư lại không nói gì.
Nghiêm Phóng vẫn vui vẻ cười:
"Tiểu quỷ, mấy năm không gặp, nói chuyện càng ngày càng không biết khách khí rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!